Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3015: Cổ địa

Cổ địa cũng không phải địa danh mà là một khu vực, phạm vi nằm giao hội giữa ba tỉnh Tây Nam.
Ở đó dãy núi kéo dài, có chút hoang vắng, ít ai lui tới. Nhưng cũng chính vì vậy, bên trong núi rừng mọc ra rất nhiều dược thảo trân quý đã tuyệt chủng bên ngoài.
Theo lời đồn, sâu trong vùng núi này có một sơn cốc tên là Nguyệt Phương Nguyên, trong đó có một chủng tộc truyền thừa trên vạn năm, cũng chính là cổ tộc, thường xuyên có y sư và những người rảnh rỗi xâm nhập vào trong tìm hiểu hư thực.
Đường trong núi thật sự khó đi, lại có chướng khí ẩn chứa độc tính cực lớn bao phủ, mãnh thú ăn thịt người thỉnh thoảng nhảy ra. Nếu không có ai dẫn đường, trên cơ bản không một ai có thể tiến vào sơn cốc. Cho nên, khu vực này vẫn nằm trong sương mù như cũ.
Bắt đầu từ một trăm hai mươi năm trước, cổ địa bỗng nhiên tuyên bố cứ hai mươi năm mở ra một lần đón tiếp du khách cũng như y sư đến hái thuốc. Lúc đó, hành động này đã đưa đến một phong trào rất lớn, nhưng về sau thì không ai nhắc đến nữa, bởi vì những người đến cổ địa, đa phần đều bốc hơi khỏi nhân gian.
Từ đó về sau, thỉnh thoảng cổ địa lại mở ra mấy lần nhưng không gây ra động tĩnh gì quá lớn.
Cho đến bốn mươi năm trước, một thiên tài bỗng nhiên xuất hiện, khiến cho đa số y sư nổi tiếng trên thế giới phải sử dụng máy bay tư nhân bay đến Nguyệt Phương Nguyên, tiến hành đại hội y học trên đỉnh núi một lần, thậm chí còn muốn chọn ra một thần y.
Năm đó, Trương Minh Đà vẫn còn là tiểu thịt tươi đi theo sư phụ của mình đến cổ địa. Ngải Luân nhận được một đơn hàng phải giết chết một y sư đến tham gia. Lữ Nhân thì ngược lại, tiếp nhận mệnh lệnh thượng cấp bảo vệ tính mạng cho vị thiên tài đó.
Ba vị sư phụ của Hạ Thiên đã gặp nhau lần đầu tiên bốn mươi năm trước, nhưng từ lúc đó, ba người bọn họ không còn ai nhắc đến những gì trải qua năm đó nữa.
Hiện tại, bọn họ không thể không cùng nhau đối mặt lại chuyện cũ này.
“Này, đại sư phụ, tam sư phụ, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ đã mấy phút rồi.” Hạ Thiên nhàm chán ôm Triệu Thanh Thanh vừa mới chạy đến vừa than thở Trương Minh Đà và Lữ Nhân nửa ngày không nói với nhau câu nào.
“Liên quan gì đến ngươi.” Trương Minh Đà trừng Hạ Thiên: “Ngươi cũng biết nữ nhân của ngươi đến cổ địa, ngươi còn không chạy đến cứu người, còn ở lại đây làm gì?”
“Không vội.” Hạ Thiên bình tĩnh nói: “Bé ngoan đã có thể nắm được tin tức của vợ Y Y, điều này nói rõ nàng ấy cũng không có việc gì. Hơn nữa, Cửu nha đầu cũng đã đến đó.”
Lữ Nhân kinh ngạc nhìn Hạ Thiên: “Trước kia không phải ngươi rất coi trọng mấy bà vợ của ngươi sao? Chỉ cần nghe nói bọn họ có việc gì, ngươi đều nhảy ra hỗ trợ đầu tiên, tại sao bây giờ lại ngán như thế?”
“Ngán thì không thể nào ngán rồi.” Hạ Thiên lắc đầu: ‘Đời này cũng sẽ không ngán.”
Lữ Nhân thúc giục: “Vậy ngươi còn không mau đi.”
“Đi thì nhất định phải đi rồi.” Hạ Thiên nói: “Nhưng trước khi đi, ta nhất định phải tìm hiểu chỗ đó một chút. Đại sư phụ, tam sư phụ, hai người đừng do dự nữa, hay nói cho ta biết tại sao hai người lại liên quan đến một lão thái bà, hơn nữa còn bị bại bởi nhị sư phụ?”
“Đánh rắm!” Trương Minh Đà nổi giận chỉ vào Hạ Thiên mà mắng: “Ai nói với ngươi như thế? Ta và lão thái bà kia một chút quan hệ cũng không có. Ta chỉ đi theo sư phụ của ta đến cổ địa mở mang tầm mắt thôi. Là lão nhị và lão tam bị mê hoặc.”
“Tam sư phụ, ông nói như thế nào về chuyện này?” Hạ Thiên quay sang nhìn Lữ Nhân.
Lúc này, Ôn Nhu bước vào rót thêm trà cho mọi người, Lữ Nhân lập tức biến sắc, tỏ ra nghiêm túc: “Không có chuyện đó đâu. Năm đó, nữ nhân kia muốn đến gần người ta cần bảo vệ, ta đương nhiên phải nghĩ cách quần nhau với nàng ta. Người bị mắc lừa chỉ có Ngải Luân.”
Hạ Thiên cảm thấy chẳng chút thú vị, liền lắc đầu: “Chẳng ai nói thật cả, không có gì vui.”
“Ngươi muốn nghe thứ gì?" Trương Minh Đà tức giận nói: “Trên đời này nào có loại đồ đệ như ngươi chứ, cứ đòi nghe chuyện bí mật của sư phụ mình?”
“Không có.” Hạ Thiên lắc đầu: “Ta hoàn toàn không có hứng thú với bí mật của hai người. Ta chỉ muốn biết tại sao hai người lại bị bại trước nhị sư phụ.”
Lữ Nhân cười khổ, bó tay với Hạ Thiên, đành phải thở dài nói: “Ngươi đã muốn nghe, vậy thì ta sẽ nói. Dù sao cũng bốn mươi năm rồi, cũng chẳng còn cái gì mà thẹn.”
“Muốn nói thì ngươi nói, còn ta thì quên rồi.” Trương Minh Đà khoát tay, quay người sang chỗ khác.
Hạ Thiên nhìn thấy, bật cười: “Xem ra đại sư phụ là người bị loại đầu tiên.”
“Ngươi đấy.” Lữ Nhân mỉm cười chỉ vào Hạ Thiên. Tiểu tử này quá thông minh, đáng tiếc đạo lý đối nhân xử thế lại chẳng rành. Ngay cả chuyện cũ của sư phụ cũng không thèm che giấu.
Triệu Thanh Thanh mỉm cười nhìn Hạ Thiên và hai sư phụ của hắn đấu võ mồm. Mấy ngày trước, nàng bị tập kích. Mặc dù không có gì đáng ngại, nhưng cũng đã bị thương, bây giờ thì tốt rồi.
Ban đầu, nàng nghĩ rằng chuyện này chỉ có một mình nàng bị, nhưng bây giờ nghe được những nữ nhân khác của Hạ Thiên hoặc nhiều hoặc ít đều xảy ra chuyện, nàng cảm thấy sự việc không ổn, vì thế nàng đã chủ động chạy đến đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận