Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2294. Ngươi chính là Vũ Nữ

Tiên Vân đại lục, quận Bắc Vân.
Mưa, vẫn còn đang rơi, trong bóng đêm còn đọng lại hơi nước dính áo.
Hạ Lãnh mang theo Cơ Cửu, Tiêu Tú Nhi và cả Phong Thiên Linh, cùng đi đến chỗ ở của Khổng Thanh Tùng, người chủ khách sạn.
Ở đây cũng là một cái sân, nhưng trông có vẻ xinh xắn và khác biệt, thứ đập vào mắt đầu tiên là đủ loại hoa cỏ được cắt xén tương đối ngay ngắn.
Tiêu Tú Nhi không nhịn được mở miệng nói: "Hoa đẹp như vậy, tại sao lại không chuyển chúng vào trong nhà, mà lại phải để chúng ở ngoài này để mắc mưa?"
Quả thật là có chút kỳ lạ, nếu như Khổng Thanh Tùng là người yêu quý hoa cỏ, thế thì hẳn là phải chuyển hoa cỏ vào trong nhà, dù sao mấy ngày nay trời mưa xối xả liên miên, chẳng lẽ không sợ để ở bên ngoài sẽ bị úng nước sao? Nhưng nếu mà hắn không có hứng thú với hoa cỏ, thì cần gì phải phí thời gian và công sức để cắt xén chúng trở nên ngay ngắn như vậy làm chi?
Hạ Lãnh cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ nhất thời, rất nhanh liền quẳng nó sang một bên.
Gian phòng của Khổng Thanh Tùng đèn đuốc sáng trưng, lờ mờ có tiếng đàm tiếu truyền tới.
"Khổng lão bản, ngài có ở nhà không?" Cơ Cửu lập tức tiến lên gõ cửa một cái, "Bọn ta là khách của Thanh Trúc Viện, có việc muốn làm phiền một chút."
Người mở cửa là một gã sai vặt, nhìn thấy đám người Hạ Lãnh cũng không cảm thấy bất ngờ, thản nhiên nói: "Ông chủ mời các ngươi vào nhà."
Bốn người Hạ Lãnh đi theo gã sai vặt vào trong nhà, tháo đôi giày dính chút nước ra, rồi mới tiến vào phòng khách.
"Hóa ra là Hạ công tử, không thể tiếp đón các ngươi từ xa." Khổng Thanh Tùng quả nhiên ở đây, điều kỳ quái đó là trong sảnh chỉ có một mình hắn, thế còn những tiếng đàm tiếu vừa nãy là đến từ đâu, không đời nào là Khổng Thanh Tùng tán gẫu với gã sai vặt vào lúc nửa đêm được.
Nhóm Hạ Lãnh vừa mới ngồi xuống, gã sai vặt liền chịu khó rót trà nóng cho bốn người bọn họ.
"Đêm đã khuya, Hạ công tử còn chưa ngủ, tìm Khổng mỗ là có chuyện gì sao?" Khổng Thanh Tùng nở nụ cười hời hợt.
"Khổng lão bản cũng chưa ngủ sao?" Hạ Lãnh hỏi ngược lại một câu.
Khổng Thanh Tùng khoát tay áo một cái: "Khổng mỗ chẳng qua là đã quen ngủ trễ, mỗi đêm đều phải đọc mấy cuốn sách giải trí thì mới ngủ được."
"Vừa nãy có hai tên sát thủ che mặt đánh lén bọn ta." Hạ Lãnh cũng không muốn vòng vo tam quốc, trực tiếp nói thẳng: "Ở ngay trong phòng này."
Khổng Thanh Tùng dừng một chút, thở dài một hơi: "Vậy các ngươi nên nghe theo lời khuyên của Khổng mỗ, ngồi yên ở trong phòng đừng nhúc nhích mới phải chứ."
"Ngươi có ý gì, muốn để cho bọn ta đều bị giết chết sao?" Tiêu Tú Nhi nổi giận đùng đùng, trừng mắt nhìn Khổng Thanh Tùng, "Lẽ nào hai người bịt mặt là do ngươi dàn xếp?"
"Ta và các ngươi không cừu không oán, vì cớ gì lại dàn xếp sát thủ cơ chứ?" Khổng Thanh Tùng cảm thấy buồn cười, nói: "Cách suy nghĩ của tiểu cô nương nhà ngươi cũng có phần cổ quái."
Hạ Lãnh nhìn con mắt của Khổng Thanh Tùng, hỏi: "Vừa nãy Khổng lão bản khiến ta có chút khó hiểu, bây giờ vừa vặn muốn thỉnh giáo ngươi một chút."
"Kỳ thực đã không còn gì để nói cả." Khổng Thanh Tùng thở dài, "Cái gọi là sát thủ che mặt, chẳng qua chỉ là ảo giác mà thôi, lẽ nào Hạ công tử không nhìn ra sao?"
"Không đúng." Hạ Lãnh lắc đầu.
Cơ Cửu cũng cảm thấy đó không phải là ảo giác: "Khổng lão bản thật sự coi bọn ta là đồ ngu sao?"
"Không tin, thế thì bây giờ các ngươi đi về xem thử." Khổng Thanh Tùng cười nói: "Hai người gọi là sát thủ còn ở đó nữa hay không?"
Vừa nói lời này ra, Hạ Lãnh càng tin tưởng vị Khổng Thanh Tùng này khẳng định là đang che giấu điều gì đó với bọn họ.
Cơ Cửu bất chợt rời đi, quay trở lại kiểm tra tình hình. Rất nhanh liền trở lại, thấp giọng nói với Hạ Thiên: "Thi thể của sát thủ cũng không thấy đâu, chỉ còn lại hai bãi nước màu đen."
"Đó là sứ giả của Vũ Nữ." Khổng Thanh Tùng chậm rãi nói ra: "Là người dùng để thăm dò các ngươi, điều này nói rõ các ngươi đích thật đã bị theo dõi."
Tiêu Tú Nhi không hiểu, nói: "Vũ Nữ gì gì đó không phải là truyền thuyết thôi sao, lúc trước ngươi cũng có nói qua."
"Là truyền thuyết." Sắc mặt của Khổng Thanh Tùng nghiêm túc: "Cũng là thật."
Hạ Lãnh nhìn Khổng Thanh Tùng, bỗng nhiên nói ra: "Ngươi chính là Vũ Nữ?"
"Hạ công tử thật biết nói đùa, Khổng mỗ rõ ràng là nam tử." Khổng Thanh Tùng cười gượng hai tiếng, giơ tay giải thích: "Hơn nữa..."
"Ngươi không cần giải thích." Hạ Lãnh thản nhiên nói: "Ngươi có mục đích gì, hoặc là nói muốn làm gì, ta không cần biết, cũng không có bất kỳ hứng thú gì, thế nhưng ngươi cũng đừng trêu chọc ta. Bọn ta chỉ là khách qua đường mà thôi."
Khổng Thanh Tùng cười yếu ớt, nhìn Hạ Lãnh: "Hạ công tử lo xa quá rồi."
Hạ Lãnh cũng không nhiều lời, trực tiếp mang Cơ Cửu, Tiêu Tú Nhi và Phong Thiên Linh rời đi.
Cũng không lâu lắm, một bóng người từ trên trần nhà rơi xuống.
"Chủ nhân, tên Hạ công tử này rất có thể chính là


Lãnh Diện Tiểu Tà Quân





Thánh Vân truy sát lệnh


nói đến, tại sao lại không giết hắn đi."
Khổng Thanh Tùng thản nhiên nói: "Thánh Vân Môn cũng chỉ là một môn phái tam lưu mới thành lập mà thôi, Bạch Ngọc công tử cũng không ra lệnh cho ta được."
"Để bọn hắn ở đây, lỡ mà làm hỏng chuyện lớn của chúng ta." Bóng người kia vẫn còn có chút lo lắng nói: "Chuẩn bị nhiều năm như vậy, chỉ thiếu một bước này."
"Đúng vậy, chỉ thiếu một bước này. Sau khi mọi chuyện thành công, vị Bạch Ngọc công tử, Hồng Phong công tử gì đó, ở trước mặt Thanh Tùng công tử đều chỉ là giun dế." Ngữ khí của Khổng Thanh Tùng trở nên kiên định, nói: "Tiếp tục phân phó, để mắt đến bọn họ, chỉ cần bọn họ tự ý rời khỏi Ngự Tiên Cư, thì cứ giết."
Bóng người kia cúi đầu nhận lệnh, sau đó thân hình hòa vào trong màn đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận