Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3673: Hạ Thiên không tiếp nhận uy hiếp của bất kỳ người nào

“Ha ha, ngươi vẫn rất hài hước.” Nữ nhân váy đỏ một chút cũng không thèm để ý đến lời nói không được lịch sự của Hạ Thiên, ngược lại còn mỉm cười: “Cũng đúng, hai lần gặp trước ta không thông báo tên thật, là ta bất lịch sự trước. Hôm nay, ta sẽ thực hiện đủ cấp bậc lễ nghĩa. Tiểu nữ tử bản danh Huyền Hận Dương, trước kia là một thi tu của Cực âm giới, là giáo chủ đương nhiệm của Huyền Thi Giáo, về sau bị Phù Diêu Tiên Tử thu phục, sau đó vì nàng ta bị giáng chức mà bị đày đến cái nơi rách nát này.”
“Về sau, Phù Diêu Tiên Tử tự bế sinh tử quan, nhốt hết chúng ta vào trong mộ của nàng ta. Nàng ta thì thống khoái rồi, còn chúng ta thì thụ tội, hao hết thiên tân vạn khổ mới trốn ra được khỏi tiên mộ kia.”
“Chúng ta ở cái nơi rách nát này mấy ngàn năm, linh khí vẫn mong manh không chịu nổi, thật khiến người ta tuyệt vọng.”
“Ban đầu, chúng ta tưởng rằng đời này coi như xong, ai biết được chúng ta lại phát hiện một côi bảo là ngươi. Trên trái đất lại có người chỉ dựa vào sức của một mình mình mà tấn thăng đến Kim Đan Kỳ, thậm chí cảnh giới còn cao hơn. Điều này quả thật không thể tưởng tượng được.”
“Cho nên, Hạ Thiên, ngươi đừng trách chúng ta sinh ra hứng thú đối với ngươi, bởi vì trên người ngươi có quá nhiều bí mật. Nếu có thể giải mở, có lẽ chúng ta có thể trở về nơi sinh ra của mình, thậm chí còn có thể tiến vào sâu không vô tận, gia nhập tu tiên liên minh cũng không chừng.”
Lam Y Nhân nghe người này tự giới thiệu, cảm thấy lượng tin tức hơi nhiều, trong thời gian ngắn không thể tiêu hóa nổi.
Khổng Thủy Hương đã sớm phát mộng, hoàn toàn không biết đối phương đang nói cái gì.
“Ngươi muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng ra đi, đừng nói nhảm nhiều như vậy.” Hạ Thiên nhếch miệng, không được kiên nhẫn: “Ta cho ngươi thêm một phút. Nếu ngươi vẫn còn nói nhảm nữa, ngươi cứ trực tiếp đi chết đi.”
Nữ nhân váy đỏ thở dài, hiển nhiên cảm thấy Hạ Thiên thật sự không biết gì về phong tình, đành phải nói: “Vậy ta nói thẳng, hy vọng các ngươi có thể cân nhắc thật kỹ, nói không chừng còn tránh được một số xung đột không cần thiết, còn có thể đạt thành cả hai cùng có lợi.”
Hạ Thiên mặt không thay đổi nói: “Ngươi đang nói nhảm thì có.”
“Thật ra giữa chúng ta cũng không có xung đột lợi ích quá lớn, còn tồn tại khả năng hợp tác.” Nữ nhân váy đỏ bị Hạ Thiên chọc giận nhưng rất nhanh nhịn được, nói tiếp: “Yêu cầu của chúng ta rất đơn giản, chỉ cần ngươi nói cho chúng ta biết cách gia tăng cảnh giới tu vi, chúng ta lập tức hóa thù thành bạn. Ngươi muốn cái gì, chúng ta đều có thể thỏa mãn ngươi, bất luận tiền tài, kỹ nữ, quyền thế hay sức mạnh cường đại hơn…”
“Thôi đừng chém gió nữa.” Hạ Thiên khinh thường nói: “Vật mà ta muốn, các ngươi cái gì cũng không cho được.”
“Điều này cũng không nhất định.” Nữ nhân váy đỏ cười khẽ: “Như ngươi đã nói, ngươi muốn mỹ nữ tuyệt thế, chúng ta cũng đã sớm chuẩn bị cho ngươi. Chỉ cần ngươi gật đầu, bây giờ chúng ta có thể tặng cho ngươi ngay.”
Hạ Thiên cũng không dính chiêu: “Người hay vật mà ta muốn, tự ta sẽ đạt được, không cần bất cứ kẻ nào cho ta.”
“Chỉ sợ cũng chưa chắc.” Nữ nhân váy đỏ tiện tay chỉ vào quan tài rất lớn đằng sau lưng mình: “Mỹ nữ tuyệt thế ở ngay trước mặt, nhưng nếu không có sự hỗ trợ của chúng ta, ngươi không thể nào thức tỉnh được nàng.”
Lam Y Nhân nghe xong, không khỏi nhẹ giọng nhắc nhở: “Ông xã, chàng nên cẩn thận, khả năng đây là phép khích tướng của nàng ta.”
“Vợ Tiểu Y Y, nàng yên tâm đi, mấy thủ đoạn nhỏ này hoàn toàn vô hiệu đối với ta.” Hạ Thiên trấn an Lam Y Nhân một câu, sau đó nói với nữ nhân váy đỏ: “Nếu quả thật có mỹ nữ tuyệt thế, ta không thức tỉnh nàng ta lại thì không được đâu.”
Lam Y Nhân không khỏi ôm trán: “Như vậy mà chàng còn bảo không trúng chiêu.”
“Lam tiểu thư, ngươi không cần phải như thế, Hạ tiên sinh khẳng định có sắp xếp của mình.” Khổng Thủy Hương ở một bên an ủi: “Làm sao Hạ tiên sinh có thể mắc bẫy được chứ? Hắn tuyệt đối đang dục cầm cố túng.”
“Đó là vì ngươi không hiểu rõ hắn.” Lam Y Nhân lắc đầu: “Từ xưa đến nay hắn chẳng quan tâm đến việc mắc lừa hay không mắc lừa, chỉ để ý xem có phải là tuyệt thế mỹ nữ hay không.”
Khổng Thủy Hương sững người: “Không thể nào?”
“Có thể đấy.” Lam Y Nhân gật đầu: “Tuy nhiên, cho dù bị lừa, Hạ Thiên cũng không tiếp nhận uy hiếp của bất cứ người nào.”
Nữ nhân váy đỏ tự cho rằng mình đã nắm được Hạ Thiên: “Ngươi qua đây, để ta cho ngươi xem tuyệt thế mỹ nữ có đáng để ngươi buông xuống thành kiến, quay lại giúp chúng ta hay không.”
Khổng Thủy Hương còn muốn nhắc nhở Hạ Thiên hai câu, Lam Y Nhân đã lắc đầu với nàng.
Hạ Thiên một chút do dự cũng không có, chậm rãi bước đến.
Vừa mới bước qua, một luồng hắc quang lướt qua cơ thể của hắn.
“Cái thứ đồ chơi gì thế?” Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
Khóe miệng nữ nhân váy đỏ nhếch lên, mỉm cười như ý: “Đó chính là một tầng bảo vệ, tránh cho ngươi đến lúc đó trở mặt.”
“Nếu ta muốn trở mặt, ngươi có bảo vệ gì cũng vô dụng thôi.” Hạ Thiên khinh thường nói.
“Thật sao?” Nữ nhân váy đỏ nhẹ nhàng khoát tay.
Chỉ thấy vô số khí tức màu đen bò đầy cơ thể Hạ Thiên, trói chặt hắn lại.
Sau lưng Hạ Thiên xuất hiện một khe nứt không gian, từng chút một hấp thu khí tức màu đen kia.
Khí tức màu đen bị hút đi, đồng thời cũng mang theo một phần cơ thể của Hạ Thiên.
Lúc này, Hạ Thiên giống như một bức tượng cát trên bờ, chỉ cần dùng sức một chút, hắn sẽ bị trừ khử.
Nữ nhân váy đỏ cười khẩy: “Bây giờ ngươi còn cho rằng tầng bảo vệ này vô dụng nữa không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận