Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1608. Người tối cổ

“Hả? Thằng nhóc đầu gấu đó không đi theo sao?” Hạ Thiên lẩm bẩm.
Lam Y Nhân ở bên cạnh thầm nghĩ, tên kia có vẻ như rất hi vọng đứa nhỏ sẽ đi cùng với vợ của mình.
Khi Hạ Thiên vừa nhận điện thoại, thản nhiên hỏi: “A Lô, ai vậy?”
“Xin chào, xin hỏi ngài là ai vậy?” Từ bên kia truyền tới một giọng nói, có chút lo lắng, nhưng rõ ràng là giọng của một nữ nhân.
“Quái lạ, chẳng lẽ nhầm số rồi sao?” Hạ Thiên lẩm bẩm, hắn nhớ rõ Hạ Lãnh vẫn luôn dùng số này, nếu như thật sự đổi số thì Băng Băng sẽ nói cho hắn biết.
“Xin chào, đây là di động của bạn học Hạ Lãnh. Xin hỏi, ngài vừa mới gọi điện thoại là muốn tìm Hạ Lãnh phải không?” Nữ nhân ở đầu dây bên kia điện thoại lại lên tiếng, rõ ràng nàng đã nghe thấy lời của Hạ Thiên lẩm bẩm.
“Ồ, thì ra ta nhớ đúng số điện thoại.” Hạ Thiên có chút ngạc nhiên: “Nhưng ngươi là ai vậy? Tại sao điện thoại của Hạ Lãnh lại ở trong tay ngươi?”
Không đợi nữ nhân bên kia trả lời, Hạ Thiên lại tự lẩm bẩm một mình: “Chẳng lẽ thằng nhóc đầu gấu đó mới mười hai tuổi đã bắt đầu tìm vợ rồi sao? Nhưng, có vẻ không phải vấn đề gì to tát. Khi ta ba tuổi đã tìm được Thần tiên tỷ tỷ làm vợ rồi.”
Lam Y Nhân đang ăn lẩu không khỏi trợn tròn mắt, hắn đúng là ăn nói lộn xộn, mới ba tuổi đã tìm được vợ.
“Xin chào, ta tên là Tô Mặc. Trước đây ta là giáo viên dạy tiếng Anh của Hạ Lãnh. Lúc trước, Hạ Lãnh đột nhiên tới tìm ta, sau đó đưa cho ta chiếc điện thoại di động này. Xin hỏi ngài, ngài là...” Đầu điện thoại bên kia, nữ nhân vẫn có chút lo lắng.
“À, ta tên là Hạ Thiên.” Hạ Thiên nói xong lại lẩm bẩm một mình: “Thằng nhóc đầu gấu kia còn biết yêu đương giữa thầy với trò nữa nha.”
“Ngài chính là ba của Hạ Lãnh, Hạ tiên sinh sao?” Rõ ràng, trong giọng nói của Tô Mặc ở đầu dây bên kia lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Hạ tiên sinh, xin hỏi anh đang ở đâu vậy? Ta biết bây giờ đã muộn rồi, nhưng, nhưng ta có chuyện rất quan trọng, ta có thể gặp mặt anh ngay được không?”
Hạ Thiên còn chưa kịp nói chuyện, Tô Mặc đã vội vàng nói thêm: “Hạ tiên sinh, chỉ cần anh nói cho ta biết anh đang ở đâu, ta có thể lập tức tới tìm anh.”
“Ta đang ở thành phố Quế, nhưng chút nữa ta sẽ đến Giang Hải.” Hạ Thiên uể oải nói: “Ngươi cứ cho ta biết địa chỉ nhà của ngươi đi. Ta sẽ đến tìm ngươi sau.”
“Anh vẫn còn ở thành phố Quế sao?” Tô Mặc sững sờ: “Vậy được rồi, ta sẽ gửi địa chỉ cho anh.”
Rõ ràng, trong giọng nói của Tô Mặc lộ ra vẻ thất vọng. Chỉ có điều, hiển nhiên Hạ Thiên không thèm quan tâm đến điều đó, vì vậy hắn cứ thế cúp điện thoại.
“Vợ Tiểu Y Y, nàng ăn no chưa?” Hạ Thiên nhìn Lam Y Nhân: “Nếu nàng no rồi, vậy chúng ta đi Giang Hải thôi, nhân tiện ta muốn nhìn xem ánh mắt của con trai mình có tốt hay không?”
Hạ Thiên vừa nói xong, điện thoại di động nhận được một tin nhắn, chính là địa chỉ do Tô Mặc gửi tới, địa chỉ đúng là ở trong thành phố Giang Hải.
“Ta còn chưa ăn no mà.” Lam Y Nhân hừ một tiếng, bây giờ sức ăn của nàng đã tăng lên rất nhiều, cộng thêm việc tiêu hao thể lực quá lớn, nàng thật sự ăn chưa no.
“Ồ, không vội, nàng cứ ăn từ từ đi.” Thật ra, Hạ Thiên thực sự cũng không vội.
Nhưng, Lam Y Nhân lại tăng nhanh tốc độ ăn lẩu, sau nửa giờ, cuối cùng nàng cũng ăn no, sau đó hai người không chậm trễ thời gian nữa mà rời đi luôn.
Rất nhanh, Lam Y Nhân đã bắt đầu cuộc chạy vạn dặm đầu tiên trong đời của mình.
Thực ra với tốc độ của Hạ Thiên, chạy từ thành phố Quế đến Giang Hải không cần đến một giờ, nhưng dù sao thì Lam Y Nhân cũng không phải Hạ Thiên, cách đây không lâu nàng cũng mới trở thành người tu tiên, đây là lần đầu tiên nàng chạy đường dài, ước chừng phải bỏ ra một buổi tối.
Chạy từ đêm khuya đến sáng sớm, nàng mới đến Giang Hải, sau đó nàng lại đói bụng.
Giờ phút này, sáng sớm, trong quán ăn sáng ven đường, Lam Y Nhân đã một hơi ăn hết hai bát cháo nóng, một bát mì trộn tương, một lồng bánh bao, một phần xíu mại, còn có một phần sữa đậu, nhưng nàng vẫn chưa ăn no, còn muốn gọi một phần bún xào khác.
Bà chủ tiệm ăn sáng bị choáng váng, trong lòng thầm nghĩ, mỹ nữ như này chắc chắn nam nhân bình thường không thể nuôi nổi, chưa nói đến dáng người nàng đẹp như vậy, đồ trang điểm chắc sẽ rất đắt tiền, một mình ăn được lượng cơm như vậy, có thể ăn chết rất nhiều người nha.
Không những vậy, sau khi ăn xong bún xào, cuối cùng Lam Y Nhân cũng cảm thấy khát, sau đó nàng còn gọi thêm rượu trứng nữa, ừm, cuối cùng nàng cũng cảm thấy gần no.
“Chồng à, ta buồn ngủ quá.” Lam Y Nhân ngáp một cáu, nàng vốn đã rất mệt nhọc, nhưng bây giờ khi đã ăn no rồi, nàng bắt đầu cảm thấy mệt rã rời.
“Không có việc gì, vợ Tiểu Y Y, nàng ngủ đi.” Hạ Thiên trực tiếp ôm Lam Y Nhân vào lòng, sau đó chuẩn bị tính tiền.
Nhưng lần này lại gặp phải rắc rối.
“Xin lỗi, ở đây, chúng ta không quẹt thẻ được.” Bà chủ tiệm có chút bất đắc dĩ nhìn thẻ tín dụng trong tay Hạ Thiên, ai lại quẹt thẻ khi đi ăn điểm tâm chứ, nàng thật sự không có chuẩn bị thứ đồ chơi này.
Thế nhưng, ngay lập tức bà chủ cung cấp cho Hạ Thiên những lựa chọn khác: “Nhưng ngươi có thể dùng Alipay hoặc WeChat để thanh toán, mấy cái kia đều có thể.”
Hai mắt Hạ Thiên tối lại, hắn hoàn toàn không hiểu thanh toán Alipay và WeChat là gì.
“Ngươi có thể dùng WeChat để trực tiếp kết nói với thẻ tín dụng của mình, sau đó ngươi có thể thanh toán rồi.” Bà chủ lại tiếp tục dạy Hạ Thiên cách trả tiền như thế nào. Nhưng, đối với một người ngay cả WeChat cũng không có mà nói, chuyện đó rõ ràng là hoàn toàn không hiểu được.
Bà chủ tiệm ăn sáng gần như sắp bó tay, bây giờ đã là năm bao nhiêu rồi, sao lại còn có đồ nhà quê như vậy chứ?
“Thôi, bà chủ, bọn hắn ăn hết bao nhiêu tiền? Để ta trả cho.” Đúng lúc này, từ bên cạnh truyền đến một giọng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận