Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3545: Nàng đang chất vấn năng lực của ta

“Nếu ta muốn động võ, ngươi hoàn toàn không có thời gian phản ứng.” Nam nhân mắt đỏ khinh thường, thu hồi lá bùa dưới đất vào lòng bàn tay. Bọn chúng trong nháy mắt cũng trở về nguyên dạng: “Chút tiêu chuẩn đó của ngươi còn chưa xứng để bổn tôn chủ ra tay.”
Ninh Nhụy Nhụy cười lạnh: “Ta thấy chưa hẳn. Vừa rồi ngươi đang định đánh lén thì có.”
“Làm càn!” Nam nhân mắt đỏ nổi giận: “Ngươi thì tính cái gì. Bổn tôn chủ muốn giết ngươi, ta sẽ khiến cho ngươi trong nháy mắt hôi phi yên diệt, không cần phải sử dụng thủ đoạn đó.”
“Ngươi không sử dụng thủ đoạn đó, ngay cả đứa bé ngươi cũng đánh không lại.” Lúc này, một giọng nói lười biếng vang lên, sau đó, Hạ Thiên cùng với Nhiếp Tiểu Lý bay xuống lòng đất.
Nhiếp Tiểu Lý nhìn thấy Ninh Nhụy Nhụy, lập tức chạy đến: “Ninh tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?”
“Ta không sao.” Ninh Nhụy Nhụy mỉm cười, lại hỏi: “Kim Ti tỷ tỷ đâu rồi?”
“Ta không biết.” Nhiếp Tiểu Lý lắc đầu, sau đó nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên lười biếng đáp: “Tiểu muội chân dài, nàng không cần quan tâm con khỉ kia. Nó không chết được đâu.”
“Vậy là được rồi.” Ninh Nhụy Nhụy đương nhiên không hoài nghi lời nói của Hạ Thiên. Hắn chưa bao giờ nói lung tung về việc này.
“Đến hết rồi sao?” Nam nhân mắt đỏ nheo mắt lại, con ngươi như tàn nguyệt dần dần nổi lên ánh sáng màu đỏ: “Đám phế vật kia quả nhiên không phát huy được tác dụng, nhưng không sao. Ta quyết định tế luyện các ngươi cùng một chỗ. Các ngươi có thể làm đệm cho bổn tôn chủ tấn thăng Chân Tiên cũng xem như tạo hóa đời này của các ngươi.”
Hạ Thiên nhếch miệng, khinh thường nói: “Thôi đừng chém gió nữa. Ma tộc ngươi còn muốn thành tiên, ngươi nên đi tắm rồi ngủ sớm đi.”
“Hừ, người phàm nhìn bằng mắt thường thì biết cái gì.” Cơ thể nam nhan mắt đỏ dần dần nổi lên ánh sáng màu đen, như khói như sương: “Trước mặt đại đạo chính thức, thần ma không có gì khác biệt. Thần có thể nhập ma, ma cũng có thể thành thần. Cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là siêu thoát trói buộc, thành tựu đạo quả mà thôi.”
“Nói nghe rât hay, nhưng tất cả chỉ là đánh rắm.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Ta không rảnh nói nhảm với ngươi, ngươi tự mình đi chết hay là để ta đưa ngươi đi chết?”
Nam nhân mắt đỏ sửng sốt hai ba giây, sau đó cười ha hả: “Chết? Bổn tôn chủ không chết đâu, ngươi giết không được ta đâu. Bất kỳ người nào cũng giết không được… A?”
Lời còn chưa nói hêt, ngực của hắn ta đã bị một thanh trường kiếm màu trắng xuyên qua.
Hạ Thiên vừa đến, Ninh Nhụy Nhụy đã có đủ sức mạnh, lập tức to gan nếm thử.
Kết quả không nghĩ đến, đúng là một kích liền có hiệu quả.
Nàng cũng không nghĩ đến gã tôn chủ này lại quá yếu ớt.
Nam nhân mắt đỏ hiển nhiên không nghĩ đến Ninh Nhụy Nhụy đột nhiên ra tay với hắn ta. Hắn ta không cam lòng mở to mắt, lập tức ngã ầm xuống đất, không còn thở nữa.
“Hắn ta… chết rồi?” Nhiếp Tiểu Lý không thể tin nổi: “Hắn ta, hắn ta không phải nói hắn ta sẽ không chết sao? Hơn nữa, người dưới tay hắn ta đều rất lợi hại… tại sao hắn ta lại yếu như vậy?”
Ninh Nhụy Nhụy thu lại Lưu Vân Thiết Nhận, cười nói: “Hắn ta nói mình lợi hại thì hắn ta thật sự lợi hại sao? Người nào đó còn luôn nói mình là đẹp trai nhất thiên hạ, chẳng lẽ hắn đẹp trai thật à?”
“Tiểu muội chân dài, nàng đang châm chọc ta à?” Hạ Thiên có chút bất mãn trừng mắt nhìn Ninh Nhụy Nhụy.
Ninh Nhụy Nhụy bĩu môi không thừa nhận: “Ta không có, tự ngươi suy diễn lung tung mà thôi.”
Nhiếp Tiểu Lý vẫn không thể nào tiếp nhận được. Nàng hỏi Hạ Thiên: “Có lừa dối gì bên trong không? Chẳng lẽ hắn ta chưa từng dự liệu được tình huống này?”
“Vợ tiếp viên hàng không, nàng yên tâm đi.” Hạ Thiên cười một tiếng: “Cho dù hắn ta không chết, có ta ở đây, hắn ta cũng không lật nổi sóng lớn gì đâu.”
Nhiếp Tiểu Lý nói: “Tại sao ta luôn có cảm giác không thích hợp.”
“Ư ư ư!” Lúc này, Hoàng Y không ngừng ư ư với mấy người Hạ Thiên, lại còn đung đưa cơ thể, giống như có cái gì đó rất quan trọng cần nói.
Lúc này, Ninh Nhụy Nhụy mới nhớ đến còn có một người, nàng vội nói với Hạ Thiên: “Người này nói hắn ta là sơn thần Hoàng Sơn, bị người kia nhốt ở nơi này. Ngươi có thể cứu hắn ta không?”
“Tiểu muội chân dài, đối với người lai lịch không rõ, tốt nhất nàng đừng nên quan tâm.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Chúng ta không quen biết với hắn ta, tại sao ta lại phải cứu hắn ta?”
Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt với Hạ Thiên: “Chuyện nơi này có quá nhiều điểm đáng ngờ. Người này nhất định biết được một chút nội tình. Nếu chúng ta không làm rõ sự việc, ai biết được những người kia còn có chiêu trò gì nữa hay không?”
“Ninh tỷ tỷ nói đúng đấy.” Nhiếp Tiểu Lý gật đầu: “Tuy nhiên, Hạ Thiên lo lắng cũng đúng mà. Người này là địch hay bạn, chúng ta còn chưa rõ ràng. Nếu chẳng may hắn ta chính là hắc thủ sau màn, cố ý diễn kịch cho chúng ta xem thì sao?”
“Cái này, ngươi nói rất có lý.” Ninh Nhụy Nhụy ngược lại không nghĩ đến tình huống đó. Nàng nói với Hạ Thiên: “Ngươi có thể xử lý được hắn ta không?”
Hạ Thiên lạnh nhạt nói: “Tiểu muội chân dài, nàng đang chất vấn năng lực của ta?”
“Không phải, chỉ là xác nhận lại một chút mà thôi.” Ninh Nhụy Nhụy cười nói.
Hạ Thiên cũng không nói thêm câu nào, đưa tay bắn ra mấy cây ngân châm, trong nháy mắt phá đi xiềng xích trên người Hoàng Y, cùng lá bùa phong ngoài miệng.
Một giây sau, trong phạm vi trăm dặm, đất núi rung chuyển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận