Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3058: Ta đi giảng đạo lý

“Y Y tỷ, ngươi không cảm thấy nơi này chỗ nào cũng kỳ quái sao” Trong một căn nhà trúc, A Cửu không nhịn được bực tức nói: “Nơi này không giống như nơi cho người ở, khắp nơi đều là côn trùng, trên đường, trên cây, trong bùn, trong nước… Nếu không phải nhà trúc của chúng ta có đốt hương tránh trùng, đoán chừng chúng ta đã sớm bị côn trùng bao phủ rồi.”
“Dù sao nơi này cũng là cổ địa, vốn là thánh địa của côn trùng mà.” Y Tiểu Âm ngược lại tốt hơn, cũng không cảm thấy sợ hãi đối với côn trùng, cũng không có ham mê đặc biệt, nhưng số lượng đích thật hơi nhiều: “Ngươi cần chuẩn bị tâm lý cho thật tốt. Dù sao nơi này cũng chỉ là bên ngoài cổ địa, khu vực trung tâm nửa tháng sau mới có thể mở ra. Nghe nói, mỗi một con côn trùng bên trong ít nhất đều có cấp bậc cổ vương, lực sát thương không thua gì tu tiên giả Trúc Cơ Kỳ.”
“Biến thái như vậy sao?” Tu vi A Cửu không yếu, nhưng nàng cũng biết tu tiên trên trái đất không dễ. Tu vi Trúc Cơ Kỳ trên cơ bản đã có thể nghiền ép phân nửa trái đất.
Trên thế giới, người có thể biến người bình thường thành tu tiên giả siêu cấp, đại biến thái như Hạ Thiên thì chỉ là con số ít.
Không ít người gọi là dị năng, linh dị, tổ chức tu luyện siêu tự nhiên các nơi trên thế giới, đa số chỉ dừng lại ở giai đoạn Luyện Khí Kỳ, chỉ có rất ít đạt được kỳ ngộ, ví dụ như đi qua ba đại bí cảnh mới có thể đạt đến tu vi Trúc Cơ Kỳ trở lên.
Ai giống như Hạ Thiên, gia tăng nữ nhân của mình lên Kim Đan Kỳ chẳng khác nào rau cải trắng trong vườn.
“Haiz, vẫn là cuộc sống trước kia tốt.” A Cửu không khỏi thở dài, ngã xuống giường, hai chân kẹp chặt cái chăn, không hề có hình tượng thục nữ lăn qua lăn lại: “Ngày ngày ở trong viện, chờ bệnh nhân đến cửa, cái khác không cần quan tâm. Chỉ tại cái tên lưu manh kia thay đổi cuộc sống của chúng ta, sau đó kéo chúng ta vào phương hướng càng lúc càng quỷ dị.”
“Ngươi nói như vậy cũng không đúng.” Y Tiểu Âm đang xem những quyển sách liên quan đến cổ trùng, thản nhiên nói: ‘Cuộc sống xưa nay không vì người nào đó mà hoàn toàn thay đổi, mà là chính ngươi tiếp nhận mới có thể cảm thấy nó thay đổi.”
“Haiz, đừng thảo luận triết học vào lúc này.” A Cửu lắc đầu, nói với Y Tiểu m: “Y Y tỷ, ngươi không thể theo ta thống khoái mắng cho tên biến thái kia một lần sao?”
Y Tiểu Âm khẽ cười, nói với A Cửu: “Đến Tiểu Tiên Giới một chuyến, tại sao tính tình của ngươi còn chưa an tĩnh lại?”
“Đến Tiểu Tiên Giới thì có liên quan gì đến tính tình?” A Cửu ngáp một cái, lắc đầu nói: “Tính cách của ta là như vậy, đời này cũng không thay đổi. Tỷ tỷ, ngươi không giống tên lưu manh đó, bắt đầu ghét bỏ ta chứ?”
Y Tiểu Âm không tin Hạ Thiên sẽ ghét bỏ A Cửu. Mặc dù hai người gặp nhau sẽ thường xuyên đấu võ mồm nhưng đã sớm thành quen, ầm ĩ cũng đã trở thành tình thú giữa hai người bọn họ.
“Ngươi và cha ngươi nhận nhau chưa?” Y Tiểu Âm hỏi sang chuyện khác.
A Cửu lắc đầu: “Có cái gì mà nhận nhau chứ, chờ ông ta tìm được mẹ ta rồi nói sau.”
“Cũng tốt.” Y Tiểu Âm không khỏi cảm thán. Thân thế của nàng cũng chẳng có gì có thể nói, bởi vì nàng đã sớm tìm qua, cha mẹ đều qua đời, hơn nữa còn là người bình thường.
A Cửu đương nhiên biết Y Tiểu Âm nghĩ gì, không khỏi hỏi sang chuyện khác: “Y Y tỷ, ngươi nói năm đó đại sư phụ của Hạ Thiên rốt cuộc đã làm chuyện gì khiến người người oán trách? Vì sao người nơi này nghe đến tên của ông ấy thì nổi trận lôi đình, hận không thể giết chết ngay lập tức.”
“Không rõ lắm.” Y Tiểu Âm lắc đầu: “Người nơi này đều giữ kín như bưng, không ai dám nhắc đến chuyện đó.”
A Cửu hơi cảm khái: “Haiz, có đồ đệ vãi thì có sư phụ bựa. Đoán chừng sư phụ của Hạ Thiên khi còn trẻ cũng không phải hạng người tốt.”
“Ngươi đừng nên nhạo báng trưởng bối như thế.” Y Tiểu Âm từ trước đến nay không thích nói xấu sau lưng người khác, cho nên cũng không tiếp tục thảo luận đề tài này.
A Cửu học theo dáng vẻ lười biếng của Hạ Thiên, ngáp một cái: “Nơi này thật nhàm chán, ta đột nhiên hy vọng có tên phú nhị đại nào đến chọc ta, sau đó ta đánh hắn ta một trận cho hả giận.”
Y Tiểu Âm bật cười: “Ngươi đúng là học được từ hắn một số thứ thất loạn bát tao rồi đấy.”
“Y Y tỷ, ngươi khoan hãy nói, bây giờ ta thật sự đã hiểu ra một chút.” A Cửu mỉm cười, xoay người nằm sấp, ngẩng đầu nhìn Y Tiểu m: “Trước kia, ta thấy hắn hay đánh một số tên lưu manh, du côn ác bá, phú nhị đại, đúng là quá tệ, quá không biết điều. Nhưng gần đây ta lại cảm thấy, những người này có đôi khi muốn ăn đòn, đánh một trận cũng thú vị.”
Bành bành bành.
A Cửu còn chưa dứt lời, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa liên hồi.
“Người bên trong mau cút ra đây cho lão tử.”
Chỉ thấy bên ngoài có một giọng thô kệch rống to: “Phòng trúc này đã được thiếu gia chúng ta nhìn trúng, các ngươi tốt nhất nên ra ngoài. Nếu không, các ngươi chẳng có quả ngon để ăn đâu.”
A Cửu nghe được giọng nói này, xoay người nhảy xuống giường, mừng rỡ nói: “Cuối cùng cũng có chút việc vui để làm, khó trách tên lưu manh kia luôn thích làm mấy chuyện này, đúng là phương pháp giết thời gian rất tốt.”
“Ngươi ra xem một chút đi.” Y Tiểu Âm lạnh nhạt: “Nhưng, đừng chơi quá mức như tên kia nhé.”
A Cửu lắc lư nắm đấm: “Ta cũng không phải chơi, ta ra ngoài để giảng đạo lý.”
Tiếng la bên ngoài lại vang lên: “Ngươi còn không ra, lão tử phá phòng trúc này cho ngươi xem.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận