Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3911: Thẳng tay hủy trận là được

“Hừ, mặc kệ ngươi nói như thế nào, giả chính là giả.”
Nữ nhân kia nở nụ cười lạnh lùng, giễu cợt nói: “Ngươi trộm kiếm hoàn của ta, lại giả mạo hình dáng của ta, nhưng ký ức thì không thể giả tạo được, ngươi dám cùng ta đối chất không?”
Nói xong, nữ nhân kia nói với Hạ Thiên: “Có một số việc chỉ có ta và ngươi biết. Chỉ cần ta nói ra, nàng ta không thể nói ra, điều này có thể chứng minh ta là thật.”
Hạ Thiên nhếch miệng, từ chối cho ý kiến.
Nữ nhân kia hợp thời nói: “Ta cũng không cần phải quanh co lòng vòng. Nói thẳng đi, cái lần ngươi và Hạ Thiên tiến vào bí cảnh, người thứ nhất nhìn thấy là ai, ngươi biết không?”
“Ngươi quả thật tự rước lấy nhục. Cái này ta đương nhiên nhớ kỹ.”
Ninh Nhụy Nhụy nhịn không được bật cười. Trong lúc nàng đang định há miệng, đầu bỗng nhiên tê rần, thoáng chốc cái gì cũng nhớ không được. Những gì nàng trải qua cùng với Hạ Thiên, bây giờ nàng lại không hề có chút ấn tượng nào: “Người kia chính là… hả?”
“Không nhớ nổi chứ gì.”
Nữ nhân kia thấy thế, mỉm cười nói: “Ngươi đang tính đảo lộn âm dương sao? Ngươi chỉ có thể giả mạo được mặt và bề ngoài của ta, còn ký ức thì ngươi không cách nào giả mạo được.”
Ninh Nhụy Nhụy bắt đầu luống cuống, bởi vì nàng phát hiện trong đầu của nàng không hề có ký ức liên quan. Nàng có suy nghĩ như thế nào cũng không có thứ gì xuất hiện.
“Ngươi còn chưa chịu thừa nhận sao?”
Nữ nhân đối diện nhịn không được liền lắc đầu: “Ta không phải kẻ khát máu. Chỉ cần ngươi thừa nhận sai lầm, sau đó xin lỗi ta, đồng ý hối cải, từ đây về sau không còn làm việc ác, ta có thể thả cho ngươi một con đường sống.”
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy có chút đau đầu, quay sang nhìn Hạ Thiên. Thời gian dần trôi, nàng phát hiện hắn có chút xa lạ, đồng thời một ký ức khác xông lên não.
Lúc này, nàng mới đột nhiên bừng tỉnh, nàng không phải Ninh Nhụy Nhụy.
Nàng chỉ là một linh hồn không biết tên họ sống bên trong Điên Đảo âm Dương Kính, cũng không biết sống trong trận bao nhiêu lâu, chỉ biết sứ mệnh của nàng chính là chờ một người nào đó, sau đó biến thành người đó, tốt nhất là thay thế vào.
Bằng không, nàng sẽ phải trở lại trong trận, trở thành một cô hồn du đãng, vĩnh viễn không có nơi hội tụ.
Lúc này, nàng nghe được tiếng thở dài, lập tức quay lại nhìn nam nhân tên Hạ Thiên, trong lòng dâng lên sự sợ hãi vô hạn: “Đúng, ta là giả, là giả mạo, xin hãy tha cho ta một con đường sống.”
“Mau trả lại đồ cho ta, sau đó cút đi, ta cũng lười giết ngươi.”
Nữ nhân kia hừ lạnh một tiếng, chậm rãi bước đến trước mặt Ninh Nhụy Nhụy, đưa tay muốn đoạt Lưu Vân Thiết Nhận lại.
Bành.
Hạ Thiên một cước đạp bay nàng ta ra ngoài.
“Ngươi.”
Ninh Nhụy Nhụy ngây ra: “Vì sao ngươi lại đánh nàng ấy? Ta đúng là giả mà.”
“Tiểu muội chân dài, nàng đấy, đúng là ngu chết đi được.”
Hạ Thiên lắc đầu, lấy ra một cây ngân châm đâm vào mi tâm Ninh Nhụy Nhụy.
Ninh Nhụy Nhụy rất nhanh trấn định lại, cảm giác hốt hoảng biến mất, toàn bộ ký ức mất đi cũng quay trở lại.
“Ta mới là thật, vì sao ngươi lại đi giúp nàng ta?”
Nữ nhân kia từ dưới đất bò dậy: “Nàng ta ngay cả ký ức cũng không có, mà ta có. Bây giờ ta có thể nói cho ngươi nghe, cam đoan không có bất kỳ sai lầm nào.”
Thiếu nữ áo trắng đứng xem, lúc này mới không nhịn được cười: “Khi ngươi nói ra những lời này đã chứng minh ngươi là giả.”
“Mắc mớ gì đến ngươi.”
Nữ nhân kia mắng to.
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ta đã nói rồi, là thật hay giả, ta đều có thể nhìn ra. Không ai có thể lừa được ta, ngươi cũng không làm được.”
“Nhưng vì sao vừa rồi ta lại không còn ký ức?”
Ninh Nhụy Nhụy có chút không hiểu: “Loại cảm giác đó khiến ta muốn tin tưởng ta là giả.”
“Cái gương kia chính là một trận pháp.”
Thiếu nữ áo trắng giải thích: “Khi ngươi chiếu vào tấm gương đó, ngươi bỏ đi không chỉ hình dạng mà còn gieo vào đầu ngươi một hạt giống. Nàng ta đang cố ý dẫn ngươi suy nghĩ một số chuyện. Chỉ cần ngươi thật sự suy nghĩ, những suy nghĩ đó sẽ nhanh chóng di chuyển sang đầu của nàng ta, và chúng sẽ biến thành chuyện của riêng nàng ta.”
“Còn có loại trận pháp đó sao?”
Ninh Nhụy Nhụy không khỏi nghĩ lại mà sợ, giận dữ trừng mắt nhìn nữ nhân kia: “Đúng là buồn nôn. Ngươi nên đi chết đi.”
Nữ nhân kia biết mọi chuyện đã bại lộ, cũng lười ngụy trang, chỉ cười nói: “Ngươi giết ta cũng vô dụng thôi. Trong trận pháp có du hồn, đến lúc đó tái tạo một, mười, thậm chí một trăm ngươi cũng không đáng kể. Ngươi có thể giết được bao nhiêu?”
“Khốn kiếp.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Cứ trực tiếp phá hủy trận pháp là được.”
“Ngươi cho rằng ngươi là ai?”
Nữ nhân kia khinh thường nói: “Đây chính là Điên Đảo âm Dương Trận, cùng một thể với Đại Tu Di Kim Cung tháp. Chỉ cần tháp còn, trận pháp sẽ vẫn còn.”
Hạ Thiên vẫn hời hợt nói: “Vậy thì đơn giản thôi, cứ hủy cái tháp rách nát đó là được.”
“Ha ha ha.”
Nữ nhân kia cười như điên cuồng: “Đại Tu Di Kim Cung tháp khóa cùng một chỗ với linh mạch Thiên Sơn. Dựa vào sức của một mình ngươi, ngươi có thể chống lại toàn bộ linh mạch Thiên Sơn sao?”
Hạ Thiên mỉm cười nói với thiếu nữ áo trắng: “Ngươi nói sao?”
“Cứ chặt đứt xiềng xích rồi sẽ biết.”
Thiếu nữ áo trắng lạnh lùng nói.
Ninh Nhụy Nhụy cũng không do dự nữa, rót linh khí vào trong Lưu Vân Thiết Nhận, sau đó cầm nó chém về phía những sợi dây xích.
Sắc mặt nữ nhân kia thay đổi, hét to lên: “Dừng tay, thả nàng ta ra, các ngươi tuyệt đối sẽ hối hận.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận