Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3481: Những người này không có hô hấp

Nhiếp trưởng trấn nghe xong, lại càng không kiên nhẫn: ‘Trương Khỉ Linh, con mẹ nó ngươi bớt làm bộ đi. Ngươi không phải ôm hận năm đó ta gạt ngươi và con gái của ngươi sao? Bây giờ ngươi nắm được cơ hội liền hại chết mẹ ta. Bây giờ, ngươi đừng nói gì cả, mau đi với ta đến đại đường giảng trà, để các tộc lão phân xử ngươi.”
Nghe đến từ tộc lão, gương mặt Nhiếp mụ mụ hiện lên sự sợ hãi: “Trường Phong, việc này nhất định có kỳ quặc bên trong.”
“Dì, đừng nói nhiều với ông ta nữa.” Ninh Thụy Thần nói: “Lão thái bà này là do ông ta giết. Vừa rồi, khi ta ném bọn họ ra ngoài, chính ông ta đã hỏi ta vì sao lại không giết bọn họ. Hiện tại hai người kia chết thật, không phải ông ta làm thì ai làm.”
“Đánh rắm.” Nhiếp trưởng trấn bày ra vẻ mặt đau lòng, mắt đỏ bừng: “Ngươi cứ tùy tiện tìm người trong trấn mà hỏi, người nào mà không biết Nhiếp Trường Phong ta là đại hiếu tử trời sinh. Ta giết mẹ ruột của mình, ngươi đang sỉ nhục ta đấy.”
Đám thanh niên đi theo cũng không chịu nổi, lớn tiếng trách móc.
“Trưởng trấn, đừng nói nhiều với bọn họ nữa.”
“Đúng vậy, cứ bắt mang đến đại đường giảng trà, để tộc lão phân xử là được.”
“Ta thấy không cần bắt, cứ dựa theo tộc quy mà xử trí.”
“Nhiếp Tiểu Lý cũng phải bắt đi luôn. Nàng ta chính là người thường xuyên gây sự nhất.”
“Gia đình nhà này đều không phải loại người tốt.”
….
Dù sao, tuổi tác của Ninh Thụy Thần vẫn còn nhỏ, có chút không nhìn nổi cảnh tượng trước mắt, đành phải quay đầu lại gọi: “Này, anh rể, ngươi thức dậy đi, xảy ra chuyện rồi đấy.”
Nhưng trên ghế salon không còn ai nữa.
Hạ Thiên vừa rồi còn ngủ ở đó, bây giờ chẳng thấy đâu.
“Không phải chứ, hắn ta không có nghĩa khí như vậy sao? Anh rể, ngươi đừng đùa, đây chính là việc lớn đấy.” Ninh Thụy Thần trợn tròn mắt. Đương nhiên, hắn ta không cho rằng Hạ Thiên sợ những người này mà trốn đi, nhất định là đang cố ý đùa giỡn hắn ta.
“Hừ, dẫn hai người này đi cho ta.” Nhiếp trưởng trấn hừ lạnh một tiếng: ‘Mau gõ đồng la, triệu tập tộc lão trên trấn, đến đại đường giảng trà.”
Ninh Thụy Thần, còn có Nhiếp mụ mụ và hai thi thể được đưa đến lễ đường trong trấn.
….
Một bên khác, Nhiếp Tiểu Lý và Ninh Nhụy Nhụy cũng gặp phải phiền toái.
Thị trấn có một siêu thị, gọi là siêu thị Nhiếp gia, trên cơ bản phục vụ cư dân Nhiếp gia trấn và du khách lui tới.
Lúc này, khách trong siêu thị không nhiều.
Hai người Ninh Nhụy Nhụy và Nhiếp Tiểu Lý đi mua chút đồ dùng cá nhân, thuận tiện mua thêm thức ăn vặt. Sau khi trả tiền xong, đang định rời đi, cả hai bỗng nhiên bị bảo vệ cản lại.
“Thật ngại quá, hai người phải theo ta đến phòng an ninh một chuyến.” Bảo vệ siêu thị lộ ra gậy cảnh sát, ngăn lại trước mặt Nhiếp Tiểu Lý và Ninh Nhụy Nhụy.
Nhiếp Tiểu Lý nghi hoặc hỏi: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Bảo vệ siêu thị nói thẳng: “Ta hoài nghi ngươi ăn trộm đồ, ta cần kiểm tra lại một chút.”
“Chúng ta trộm đồ?” Ninh Nhụy Nhụy bật cười: “Nếu chúng ta ăn trộm đồ, đèn cảnh báo đã vang lên, nhân viên thu ngân cũng không để chúng ta đi như vậy.”
“Hai ngày qua, đèn cảnh báo đã xảy ra vấn đề, nó không kêu như mọi ngày.” Gã nhân viên bảo vệ nói: “Ta nhìn thấy tay chân của ngươi không sạch sẽ, ta nghĩ các ngươi nên phối hợp điều tra. Nếu không, đừng trách ta không khách sáo.”
Ninh Nhụy Nhụy khinh thường. Nàng dùng chân cũng có thể đoán được gã nhân viên bảo vệ này muốn làm gì, chỉ là muốn lợi dụng chức quyền nhỏ của mình chiếm tiện nghi của khách hàng. Nhìn biểu hiện này của hắn ta, hẳn là trước kia cũng đã dùng cớ đó quấy rối không ít nữ khách hàng.
“Mau dẹp cái trò vặt đó của ngươi lại đi, chúng ta không rảnh để ý đến ngươi đâu.” Ninh Nhụy Nhụy lạnh giọng nói.
Nhiếp Tiểu Lý ngược lại khách sáo hơn một chút, giải thích một câu: “Ngươi nhìn thấy quần áo mà chúng ta mặc đây, có chỗ nào có thể giấu đồ được không?”
“Ai mà biết được?” Gã nhân viên bảo vệ nở nụ cười bỉ ổn: “Trên người nữ nhân các ngươi có nhiều chỗ để giấu đồ lắm. Ta nhất định phải cẩn thận lục soát lại một lần mới biết được.”
Ninh Nhụy Nhụy hơi tức giận, bắt đầu cảnh cáo: “Ta không muốn đánh người, ngươi tốt nhất đừng tự tìm phiền phức.”
“Đã ăn cắp đồ lại còn muốn đánh người?” Gã nhân viên bảo vệ thấy các nàng không phối hợp, không khỏi nổi nóng, lập tức huýt sáo.
Chỉ thấy cánh cửa siêu thị đóng sập lại.
Bốn năm người từ bên cạnh vọt đến, bao vây Nhiếp Tiểu Lý và Ninh Nhụy Nhụy.
“Các ngươi muốn làm gì?” Nhiếp Tiểu Lý cũng cảm thấy không ổn, lập tức nói: “Ta là người Nhiếp gia trấn, các ngươi tốt nhất đừng nên làm loạn. Chỉ cần ta tùy tiện hỏi một chút là biết nhà các ngươi ở đâu.”
“Vậy thì ngươi tùy tiện hỏi đi.” Gã nhân viên bảo vệ cười hắc hắc, biểu hiện hèn mọn: “Yên tâm đi, chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn phối hợp, chúng ta đương nhiên sẽ không làm loạn. Bằng không, đó không chỉ là làm loạn nữa.”
Nhiếp Tiểu Lý cũng tức giận đến mức gương mặt xinh đẹp xanh xám: “Các ngươi chính là bại hoại của Nhiếp gia trấn.”
“Bại hoại hay không thì không nói, bây giờ mau cởi quần áo ra cho ta. A.” Gã nhân viên bảo vệ còn chưa nói hết câu, mặt đã chịu một cước của Ninh Nhụy Nhụy, răng trong miệng gãy mất mấy cái.
Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: “Đám người này tuyệt không phải người của Nhiếp gia trấn.”
“Ninh tỷ tỷ, tại sao ngươi biết?” Nhiếp Tiểu Lý ngẩn cả người. Từ nhỏ nàng lớn lên ở Nhiếp gia trấn mà còn không nhìn ra, tại sao Ninh Nhụy Nhụy lại nhìn ra.
“Quần áo không vừa.” Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: “Hơn nữa, ngươi không phát hiện bọn họ không hô hấp à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận