Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1632. Tối nay sẽ có kịch vui để xem

Tô Bối Bối rất phiền não, từ xưa đến nay chưa từng có ai có thể trừng trị tên Hạ Thiên biến thái đó, nghe nói ngay cả Thần Tiên Tỷ Tỷ cũng không có cách nào với Hạ Thiên.
“Thật là đau đầu mà.” Tô Bối Bối vò đầu: “Y Nhân, ngươi có cách nào lừa gạt được tên kia đi đến nơi khác không? Nếu như hắn còn ở Giang Hải, chắc chắn hắn sẽ tới quấy rầy chúng ta cả ngày.”
“Bối Bối, thực ra, ta thực sự không biết nhiều chuyện về hắn lắm, ngươi còn quen thuộc với hắn hơn một chút so với ta đấy.” Hiển nhiên là Lam Y Nhân cũng không có cách nào, nàng vẫn còn đang trong trạng thái u mê không biết rất nhiều chuyện liên quan đến Hạ Thiên.
“Cũng đúng.” Tô Bối Bối thật bất đắc dĩ: “Tên biến thái kia chỉ thích phụ nữ xinh đẹp. Trừ khi lại có người đẹp khác xuất hiện, khiến hắn thích thú hơn, nếu không hắn nhất định sẽ quấn lấy chúng ta.”
Tô Bối Bối nhìn chằm chằm vào Lam Y Nhân, nàng đột nhiên nảy ra một ý kiến: “Y Nhân, nếu không lần sau khi tên lưu manh kia vừa xuất hiện, ngươi hãy đưa hắn về phòng ngay lập tức, như vậy hắn sẽ không tới làm phiền ta nữa.”
Lam Y Nhân vô cùng dở khóc dở cười, đây là ý tưởng xấu xa gì vậy?
“Ách, cách này cũng không được tốt lắm, vậy thì ngươi không thể làm trợ lý đặc biệt cho Tổng giám đốc rồi.” Bản thân Tô Bối Bối cũng cảm thấy ý kiến này không ổn lắm, “Thôi được, ta phải tìm một người thực sự muốn làm vợ của tên biến thái đó… A, có rồi, ta vừa nghĩ tới một người!”
Tô Bối Bối lập tức trở nên có chút vui vẻ, sau đó nàng lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi điện.
“A lô, chị Thanh Thanh phải không? Ta là Bối Bối đây... Ngươi đang ở đâu vậy? A? Ngươi đã trở về Giang Hải rồi sao? Quá tốt rồi, ta đang ở cao ốc Thần Y, ngươi nhanh tới đây đi... Đừng đừng đừng, ngươi hãy đến đây trước đã, tên biến thái Hạ Thiên đó ở chỗ này... Được được được, đợi lát nữa gặp!” Tô Bối Bối cúp điện thoại, sau đó vui vẻ nói: “Ha ha ha, lần này, để ta xem tên Hạ Thiên biến thái đó làm thế nào làm phiền ta đây!”
“Bối Bối, ngươi đang gọi điện cho ai vậy?” Lam Y Nhân có chút tò mò.
“Ha ha, chúng ta cứ thừa nước đục thả câu trước đã, tối nay sẽ có kịch vui để xem.” Tô Bối Bối có chút hưng phấn.
Ngay tại lúc này, ở sân bay quốc tế Giang Hải, một nữ nhân đeo kính râm đang đi về phía bãi đậu xe, nữ nhân đó có thân hình cân đối, đường cong tuyệt mỹ. Rất nhanh, nàng đã dừng lại bên cạnh một chiếc Rolls - Royce, mà gần như đồng thời, khi chiếc Rolls Royce mở cửa ra, một nam nhân mặc âu phục bước xuống khỏi xe.
“Đại tiểu thư.” Nam nhân kia cung kính chào rồi mở cửa xe ra.
Nữ nhân đeo kính râm ngồi xuống, nam nhân mặc âu phục đóng cửa xe, sau đó ngồi vào chỗ tài xế.
“Đưa ta đến toà cao ốc Thần Y trước đã.” Nữ nhân đeo kính râm mờ miệng nói.
“Chuyện này, đại tiểu thư, phía bên lão gia...” Nam nhân mặc âu phục hơi do dự.
“Đi đến cao ốc Thần Y trước.” Trong lời nói của nữ nhân đeo kính râm khiến cho người ta có cảm giác không cho phép kháng cự mệnh lệnh.
“Vâng, đại tiểu thư.” Nam nhân mặc âu phục không nói thêm gì nữa, chỉ khởi động xe rồi lái ra khỏi bãi đậu xe.
Nữ nhân đeo kính râm nhẹ nhàng tháo kính râm xuống, lộ ra khí chất hơn người nhưng vẫn không kém phần xinh đẹp.
“Sư phụ, hóa ra ngươi vẫn còn trên thế giới này, ta còn tưởng rằng không còn cơ hội gặp ngươi nữa.” Nữ nhân đeo kính râm lẩm bẩm một mình, bên trong đôi mắt đẹp tràn đầy sự chờ mong.
Cao ốc Thần Y, nhà ăn.
Hạ Thiên vẫn đang ăn, ừm, hắn đã ăn rất nhiều, hơn nữa còn không trả tiền.
Thế nhưng cũng không có ai đến tìm hắn đòi tiền, lý do rất đơn giản, những người trong nhà ăn đều đã nhìn thấy cảnh Tô Bối Bối đánh lộn với Hạ Thiên, ngay cả một kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được mối quan hệ giữa Tô Bối Bối và Hạ Thiên không hề tầm thường.
“Đồ ăn ở nhà ăn này cũng khá ngon, đáng tiếc ở đây không có chị gái xinh mỹ nữ nào cả.” Hạ Thiên có chút tiếc nuối, cuối cùng hắn cũng ăn no, sau đó chuẩn bị đi tìm Lam Y Nhân.
Nhưng, khi hắn vừa bước ra khỏi nhà ăn thì chợt có người đang chạy về phía hắn.
“Anh rể, anh rể!” Một cô gái có khuôn mặt xinh xắn, dáng người tròn vo chạy về phía Hạ Thiên, chính là nha đầu Hàm Hàm kia, người vẫn luôn toàn tâm toàn ý muốn hố Hạ Thiên, sáng nay, Hàm Hàm đã bị Hạ Thiên lừa một lần. Mà bây giờ cuối cùng nàng lại tìm được Hạ Thiên.
“Làm sao?” Hạ Thiên nhìn Hàm Hàm: “Ta không tìm ngươi vay tiền.”
“Anh rể, không phải chuyện mượn tiền đâu. Là mẹ ta nghe nói ngươi đã về nên muốn mời ngươi ăn cơm tối.” Hàm Hàm vội vàng nói: “Đúng rồi, còn nữa, anh rể, số điện thoại di động của ngươi là bao nhiêu? Còn nick WeChat của ngươi...”
Hàm Hàm phát hiện ra rằng trước đó mình đã phạm sai lầm, ngay cả phương thức liên lạc với Hạ Thiên nàng còn chưa lưu lại. Nên lần này nàng quyết định sẽ ghi lại tất cả các phương thức liên lạc của Hạ Thiên.
“Mẹ ngươi muốn mời ta ăn cơm?” Hạ Thiên nhìn Hàm Hàm, sau đó hắn nhớ lại một chút dáng vẻ của mẹ Hàm Hàm: “À, đúng rồi, ta nhớ ra một việc, cha ngươi đã chết chưa vậy?”
“Anh rể, ta biết ngươi không thích cha ta, ta cũng không thích hắn, nhưng ta cũng không biết hắn đã chết hay chưa, hắn đã mất tích hơn mười năm nay rồi.” Hàm Hàm có chút buồn bực: “Ngươi đồng ý với ta đi ăn cơm tối đi, nếu không mẹ ta chắc chắn sẽ nói ta vô dụng.”
“Thân hình của ngươi kém như vậy, vốn đã vô dụng rồi.” Hạ Thiên thuận miệng nói: “Nhưng, đúng lúc hiện tại ta đang không có chuyện gì làm. Nếu mẹ của ngươi nhất định muốn gặp ta, vậy bây giờ có thể tới gặp ta, buổi tối ta còn phải ở bên cạnh vợ Tiểu Y Y.”
“Được, vậy để ta gọi điện thoại cho mẹ ta trước đã.” Hàm Hàm rất phiền muộn. Nói cái gì mà thân hình nàng kém nên vô dụng chứ? Người anh rể này không muốn lợi dùng nàng, cũng không có nghĩa là nàng vô dụng, đúng không?
“Liễu Hàm, tên quỷ nghèo đó chính là bạn trai của ngươi ư?” Đúng lúc này, có một giọng nói truyền đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận