Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3170: Nhân vật phản diện thường hay chết sớm vì nói nhiều

Dưới đáy Trường Mộng Xuyên quả thật có một cái lối đi.
Diệp Mộng Oánh nín thở, đi theo sau lưng Tâm ma kỳ chủ, tiềm nhập con đường dưới đáy sông.
Đi được một lát, xem chừng cũng sắp đến giữa sông, bốn vách tường bỗng dưng rộng ra, xuất hiện một tế đàn cao lớn.
Toàn bộ tế đàn giống như kim tự tháp hình tam giác, có tổng cộng bảy tầng.
Cạnh góc mỗi tầng đều có quái vật đang quỳ, hai tay khép lại giơ cao lên đỉnh.
Đỉnh cao nhất có một bệ đá màu đen, vừa lúc có thể đứng hai người song song.
Sau khi Tâm Ma kỳ chủ bước lên đài cao, lập tức đặt “Diệp Mộng Oánh” và “Triệu Yêu Yêu” đã hôn mê lên bệ đá, ánh mắt hiện lên vẻ hài lòng.
“Quả nhiên là quốc sắc thiên hương.” Tâm Ma kỳ chủ lắc đầu tán thưởng không thôi: “Nếu không phải đại kế quan trọng vạn năm của Thánh giáo, bổn Kỳ chủ đã nạp các ngươi làm thiếp, chơi chán rồi bỏ.”
Cách đó không xa, Triệu Yêu Yêu cảm thấy buồn nôn, truyền âm cho Diệp Mộng Oánh: “Mộng Oánh tỷ tỷ, người này đúng là buồn nôn, cứ xử lý thẳng tay cho rồi.”
“Không vội, dù sao cũng đã đến rồi, ta cũng muốn nhìn xem ông ta muốn làm gì.” Diệp Mộng Oánh không thèm để ý mấy lời mạo phạm này. Dù sao ông ta chắc chắn sẽ phải chết, không cần thiết phải canh cánh trong lòng với người sắp chết.
Tâm Ma kỳ chủ đứng trên đài cao, từ trong ngực lấy ra hai tảng đá, tiện tay ném vào lòng bàn tay hai tượng đá quái vật.
Hòn đá bốc cháy, toát ra ánh lửa bảy màu.
“Thánh hỏa đã đốt, bổn Kỳ chủ bắt đầu tẩy hồn các ngươi.” Tâm Ma kỳ chủ kết ấn, cơ thể nổi lên một tầng ánh sáng mỏng nhạt. Vô số sợi tơ tinh mịn từ trong lòng bàn tay phun ra, bao bọc trọn tế đàn bên trong.
Trên kim tự tháp cao bảy tầng cũng sáng lên.
Trên đỉnh đầu chính là nước sông Trường Mộng Xuyên, trong nháy mắt cũng dâng trào lên.
Mặt trăng giữa không trung rót xuống một luồng ánh sáng màu đỏ, chiếu thẳng xuống đáy hồ.
Ánh trăng chiếu vào bệ đá màu đen, hai cơ thể giả trong nháy mắt tiêu tán.
Tuy nhiên, Tâm Ma kỳ chủ lại không hề cảm thấy ngoài ý muốn, ngược lại còn mỉm cười.
Diệp Mộng Oánh cau chặt mày, bỗng trong lòng run lên, quát khẽ với Triệu Yêu Yêu: “Rút lui.”
Đáng tiếc đã muộn.
Khi mở mắt, Diệp Mộng Oánh phát hiện mình không thể động đậy được nữa.
Triệu Yêu Yêu cũng tương tự như thế, gương mặt hiện lên vẻ hốt hoảng.
Tâm Ma kỳ chủ rơi xuống trước mặt hai người, cười gằn: “Các ngươi trốn không thoát đâu. Các ngươi thật sự cho rằng bổn Kỳ chủ sẽ bị chút tiểu thủ đoạn đó của các ngươi lừa gạt?”
“Ngươi đừng nói như vậy, ngươi đã bị chúng ta lừa gạt.” Mặc dù trong lòng Diệp Mộng Oánh có chút kinh ngạc nhưng nàng vẫn không bối rối, vẫn suy nghĩ kế thoát thân: “Thứ thật sự có thể bắt được chúng ta chính là tòa tế đàn này.”
“Ha ha.” Tâm Ma kỳ chủ mỉm cười, lơ đễnh nói: “Cũng đúng nhưng chẳng quan trọng. Các ngươi chung quy vẫn rơi vào tay của ta.”
Triệu Yêu Yêu tức điên lên: “Có bản lãnh thì ngươi thả ta ra, nãi nãi ngươi sẽ chém ngươi thành muôn mảnh.”
“Thả ra? Không thể nào.” Tâm Ma kỳ chủ cười ha hả: “Bổn kỳ chủ còn muốn tẩy hồn các ngươi, để từ đây các ngươi biến thành nô bộc trung thành nhất của ta, vì ta mà khai cương thác thổ, phục hưng Thánh giáo.”
“Ngươi đừng nên vọng tưởng.” Triệu Yêu Yêu không nhịn được mắng to: “Chút trình độ đó của các ngươi chẳng tạo nên sóng gió bao lớn đâu.”
Tâm Ma kỳ chủ cũng chẳng tức giận, ngược lại còn tán đồng: “Có thể nói như vậy. Mặc dù chúng ta đã trải qua vạn năm nghỉ ngơi lấy lại sức, nhưng lực lượng Thánh giáo xác thực còn rất yếu. Cho nên chúng ta mới cần các ngươi hiệu lực cho Thánh giáo.”
“Phì!” Triệu Yêu Yêu mắng càng to hơn: “Ngươi nghĩ hay lắm, hiệu lực cho giáo nát của các ngươi? Nằm mơ đi.”
“Ha ha ha, ngươi càng không nghĩ, bổn Kỳ chủ lại càng cao hứng.” Khóe môi Tâm Ma kỳ chủ nhếch lên nụ cười lạnh: “Mặc kệ là liệt nữ trong trắng hay là Thiên tiên phi tử, không một ai thoát khỏi bổn Kỳ chủ tẩy hồn. Châu mục Trường Mộng Châu Bộ Băng Khanh trước đó cũng là tam trinh cửu liệt, bây giờ còn không phải là đồ chơi của bổn Kỳ chủ sao?”
“Ta khuyên ngươi nên thu tay lại đi.” Diệp Mộng Oánh thản nhiên nói: “Tu vi của đám người các ngươi quá thấp, chẳng phải đối thủ của Phiếu Miểu Tiên Môn chứ đừng nói chi là Cơ triều. Chi bằng bỏ gian tà theo chính nghĩa, khai ra toàn bộ nơi ẩn thân của dư nghiệt Vạn Hỏa giáo, nói không chừng còn có thể bảo đảm một mạng cho ngươi.”
Tâm Ma kỳ chủ cười ha hả, chỉ vào Diệp Mộng Oánh mà nói: “Bổn kỳ chủ biết cảnh giới của hai ngươi rất cao, nhưng các ngươi không học được pháp thuật thần thông tương ứng, giống như một đứa bé có thần binh lợi khí nhưng lại không cách nào sử dụng. Chỉ cần thu phục các ngươi, đến lúc đó Thánh giáo sẽ duy ngã độc tôn, Tiên Vân đại lục cũng là thiên hạ của ta.”
“Ngươi nghĩ cái rắm gì thế?” Triệu Yêu Yêu nhếch miệng: “Ngươi vừa đến Lam Kinh, đoán chừng đã bị Cơ tỷ tỷ hoặc Nguyệt tỷ tỷ chém thành thịt nát.”
Tâm Ma kỳ chủ chậm rãi lắc đầu: “Thu phục các ngươi không cần bổn Kỳ chủ đến Lam Kinh, chỉ cần phái hai người các ngươi trở về, từ nội bộ phân hóa Phiếu Miểu Tiên Môn và Cơ triều là được. Đến lúc đó, Lam Kinh tất sinh đại loạn, Thánh giáo ta sẽ thừa cơ quật khởi.”
“Nói nghe hay lắm, nhưng ngươi có nghe qua một câu này hay không?” Diệp Mộng Oánh cười nhạt: “Nhân vật phản diện thường hay chết sớm vì nói nhiều không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận