Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3313: Thí nghiệm này rất có thể là một chiếc hộp Pandora

San Francisco, phòng thí nghiệm Hồng Đậu.
Gần đây, tâm trạng của nhà khoa học Chu Hồng Đậu không được tập trung, chính bà cũng không biết được nguyên nhân là gì, cũng có thể là do gần đây bị tin tức không ít đồng nghiệp gặp bất trắc hù dọa.
“Chu Hồng Đậu, ngươi không sao chứ?” Đồng nghiệp hợp tác Robert phát hiện sự bất thường của Chu Hồng Đậu, nhịn không được liền hỏi một câu.
Những người trong phòng thí nghiệm cũng nhìn lại, phát hiện sắc mặt Chu Hồng Đậu đích thật rất khó coi, không khỏi quan tâm hỏi han.
“Ta không sao, có thể là do quá mệt mỏi, mọi người cứ tiếp tục công việc của mình nhé.” Chu Hồng Đậu không quen bị nhiều người như vậy chú ý. Bà giải tán mọi người, chỉ để lại đồng nghiệp hợp tác và hai trợ thủ đáng tin: “Robert, Tiểu Lý và Caroline, mọi người đi theo ta một chút.”
Chu Hồng Đậu dẫn ba người chậm rãi bước vào một gian phòng có chút bí ẩn.
“Chu, sao vậy? Nhìn sắc mặt của ngươi không được tốt?” Gương mặt Robert hiện lên sự ân cần: “Ngươi là hạch tâm của phòng thí nghiệm chúng ta, thí nghiệm gen của chúng ta còn thiếu một bước nữa là thành công, ngươi tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.”
“Mẹ, mẹ không sao chứ? Nếu không, mẹ về nhà nghỉ ngơi đi?” Thiếu nữ trẻ tuổi tên Caroline là con gái của Chu Hồng Đậu, cũng là trợ thủ của bà.
Nam nhân còn lại tên Tiểu Lý thái độ ngược lại lãnh đạm, vẫn không lên tiếng nói chuyện.
“Ta không sao, nhưng ta có chuyện cần nói, rất quan trọng, mọi người nhất định phải nhớ kỹ.” Chu Hồng Đậu được con gái đỡ lấy, chậm rãi ngồi xuống.
Robert, một ông già da trắng Mỹ điển hình, nhún vai cười nói: “Được rồi, Chu, ngươi nói đi.”
“Mọi người nghe xong cũng đừng quá kích động.” Chu Hồng Đậu thở ra một hơi, chậm rãi nói: “Phòng thí nghiệm của chúng ta được thành lập từ hai mươi năm trước. Trước đó, chúng ta đã cố gắng nghiên cứu gen cải thiện thể chất nhân loại, cũng xem như có chút thành tựu. Nhưng từ mười năm trước, sau khi ta tiếp nhận hạng mục này, ta vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, thí nghiệm này rất có thể là một chiếc hộp Pandora. Ta tuyệt đối không thể mở nó ra. Cho nên, ta quyết định ngừng tiến hành thí nghiệm.”
“What?” Robert đầu tiên là sững sờ, sau đó gương mặt hiện lên vẻ khó tin: “Chu, ngươi đang nói đùa cái gì vậy?”
Chu Hồng Đậu lắc đầu: “Ta không có nói đùa, ta nói rất nghiêm túc. Hơn nữa đây là quyết định cuối cùng của ta, sẽ không thay đổi.”
“Why? Vì sao thế?” Robert không cách nào tiếp nhận được hiện thực này, cơ thể không tự chủ được xích lại gần Chu Hồng Đậu, thực hiện những động tác phóng đại cơ thể: “Phòng thí nghiệm của chúng ta có mấy chục người, cùng nhau cố gắng mười năm, cách thành công chỉ còn thiếu một bước. Nếu có thể chứng thực một bước này, đó sẽ là hành động vĩ đại thay đổi cả nhân loại. Chúng ta cũng có thể nhờ thế mà trở thành ức vạn phú ông, công thành danh toại. Tại sao chúng ta lại phải từ bỏ? Vì sao? Rốt cuộc là vì cái gì?”
“Không vì cái gì cả.” Chu Hồng Đậu chém đinh chặt sắt, nói: “Hôm nay ta sẽ công bố quyết định này, tất cả tư liệu mà ta tiếp nhận sẽ được tiêu hủy trong buổi tối hôm nay.”
Robert giận điên lên: “Rốt cuộc là vì cái gì?”
“Mẹ, có phải mẹ quyết định hơi vội vã hay không?” Ngay cả Caroline cũng cảm thấy mẹ của nàng hơi chút qua loa. Hạng mục lớn đến như vậy, liên quan đến tâm huyết và bát cơm của rất nhiều người, nói bỏ liền bỏ: “Hơn nữa, chúng ta cũng không cách nào ăn nói với bên phía đầu tư.”
“Những người kia cứ để ta ứng phó.” Chu Hồng Đậu cũng không muốn nói thêm gì nữa: “Tóm lại, bây giờ mọi người đi thông báo cho bọn họ đi. Phòng thí nghiệm Hồng Đậu sẽ giải tán vào ngày mai.”
“Không, tuyệt đối không.” Robert móc một khẩu súng từ trong ngực ra, nhắm ngay đầu Chu Hồng Đậu: “Mười năm tâm huyết, một khi có cơ hội phất nhanh, ta tuyệt đối không thể để cho ngươi hủy đi.”
Chu Hồng Đậu cũng không sợ hãi, chỉ lạnh lùng nhìn Robert: “Ngươi nhất định phải nổ súng vào ta sao?”
“Chu, ngươi đừng ép ta.” Gương mặt Robert đổ mồ hôi lạnh: “Ngươi không muốn thành công nhưng ta muốn. Ta hợp tác với ngươi hai mươi năm, hạng mục này cũng có tâm huyết của ta. Ta không cho phép nó thất bại vào lúc này. Ai ngăn cản thí nghiệm, người đó chính là địch nhân của ta.”
Chu Hồng Đậu lạnh giọng hỏi: “Hàng ngày, cửa phòng thí nghiệm đều sẽ kiểm tra súng ống và hàng cấm, làm sao ngươi có thể mang súng vào?”
Pằng!
Robert bắn một phát trúng vào ghế của Chu Hồng Đậu: “Tóm lại, ngươi mau đưa chìa khóa tủ sắt đựng tài liệu cho ta. Nếu ngươi không muốn có được thành quả nghiên cứu, vậy thì giao hết cho ta.”
“Robert, gần đây có người gửi thư uy hiếp ta, có phải là ngươi hay không?” Lúc này, Chu Hồng Đậu vẫn bình tĩnh như cũ: “Còn nữa, người bỏ thuốc độc mạn tính vào bình nước của ta có phải là ngươi hay không?”
Caroline ngẩn người, tại sao trong nháy mắt mọi chuyện lại trở nên cẩu huyết như thế?
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Robert chỉ súng về phía Chu Hồng Đậu: “Đừng ép ta phải giết ngươi đấy.”
Chu Hồng Đậu thở dài, móc một tấm thẻ từ đưa cho Robert: “Mật mã thì không cần nói, ngươi chắc đã biết từ trước.”
“Ta đương nhiên biết.” Robert tiếp nhận tấm thẻ, lộ ra vẻ mừng rỡ điên cuồng, quay người muốn rời đi.
Pằng.
Nhưng không đợi ông ta mở cửa phòng, một tiếng súng không biết từ đâu vang lên, gáy của ông ta trực tiếp nở hoa, ngã ầm xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận