Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4373: Tâm ma

Tâm Ma Lão Tổ khinh thường nói: “Ha ha, ngươi nắm chắc như vậy sao? Vậy ngươi còn chờ gì nữa, cứ đến giết ta đi.”
“Ta sẽ không khách sáo đâu.” Hạ Thiên thẳng thắn đáp lại, nói là làm. Hắn lấy ra một cây ngân châm đâm thẳng đến trái tim to lớn trước mặt, sử dụng chính là châm thứ bảy sau khi cải tiến.
Ngân châm nho nhỏ đối với trái tim to lớn hoàn toàn chẳng có ý nghĩa.
Huyết dịch màu vàng được bơm trong trái tim mang theo nhiệt độ vô cùng lớn, nói không chừng ngân châm vừa mới đâm vào sẽ bị hòa tan. Nhưng những thứ đó, Hạ Thiên lười so đo. Hắn chỉ cảm thấy trái tim đó bị bệnh. Bệnh thì có thể dùng thuốc để cứu nhưng nó vẫn cưỡng ép cướp lấy tuổi thọ, nguyên khí, huyết dịch, linh uẩn của người khác để kéo dài hơi tàn cho mình, hơn nữa còn dùng cái danh là dưỡng dục tất cả mọi người, thật khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
U nhọt đó tất nhiên là phải loại trừ.
Nhưng khi ngân châm vừa mới đâm vào trái tim, Hạ Thiên lập tức cảm nhận được sự không đúng.
Tin tức vô cùng vô tận thông qua ngân châm truyền vào người Hạ Thiên, nghiễm nhiên có một loại cảm giác giống như đoạt xá.
“Ngươi đúng là giàu cảm tưởng.”
Hạ Thiên cũng không bối rối, ngược lại có chút khinh thường.
Tiếp theo, đầu óc của hắn bắt đầu bị ý thức phô thiên cái địa tràn ngập.

Hạ Thiên cảm thấy mình giống như biến thành một sợi ánh sáng nhạt, bay lượn trong bóng tối vô cùng vô tận.
Nó cũng giống như một đám mây, trôi nổi giữa bầu trời vô tận.
Hoặc giống con chim vỗ cánh bay qua vô số thế giới.
Không biết xuyên qua bao nhiêu thời không, không biết bay qua bao nhiêu thế giới, không biết hắn đã bao lần biến thành người khác.
Cuối cùng, thị giác của hắn đưa hắn quay về thành phố Giang Hải của trái đất.
Nhưng thời gian hiển nhiên không phải hiện tại.
“Bác sĩ nói thế nào?” Một nữ nhân trẻ tuổi đang mang thai bất an nhìn người chồng diện mạo bình thường của mình.
Người chồng cau chặt mày, chỉ tập trung hút thuốc lá, quên mất nghiêm cấm không được hút thuốc trước mặt thai phụ.
“Tiêu Đại Minh, ngươi nói gì đi chứ.” Nữ nhân trẻ tuổi có chút gấp lên, đẩy mạnh người chồng mình một cái.
Tiêu Đại Minh cũng không phản kháng, chỉ bóp mạnh đầu thuốc lá, đột nhiên ngẩng đầu, kiên định nói: “Chúng ta đổi bệnh viện khác đi.”
Nữ nhân trẻ tuổi nghe xong, giống như bị sét đánh, đoán được kết quả là gì.
Một lúc lâu sau, nàng mới thấp giọng nói: “Chúng ta đã đi bệnh viện khắp cả nước, còn có thể đến bệnh viện nào nữa chứ.”
“Ra nước ngoài, chúng ta sẽ tìm bác sĩ nổi tiếng thế giới, sẽ có cách mà.” Tiêu Đại Minh nghiến răng nói. “Được rồi.” Trên gương mặt nữ nhân trẻ tuổi hiện lên sự mệt mỏi: “Cho dù có tìm được danh y, ai có thể cam đoan bọn họ có thể trị hết cho Tiểu Thiên chứ. Hơn nữa chúng ta cũng không có tiền. Bạn bè thân thích đều đã cho mượn, chắc chắn bọn họ sẽ không cho chúng ta mượn thêm.”
Tiêu Đại Minh không phản bác được.
Thật ra, gia cảnh của hắn cũng rất tốt, mỗi ngày trôi qua đều là cẩm y ngọc thực.
Nhưng bởi vì vi phạm ý chí trong nhà, kết hôn với nữ nhân trước mắt, cho nên gia tộc đã sớm xem hắn như con rơi.
Ban đầu, hai người cũng bởi vì tình yêu, cảm thấy không có vật chất thì cũng hạnh phúc mỹ mãn.
Cho đến khi nữ nhân mang thai, sau đó thai nhi trong bụng được chẩn đoán mắc một căn bệnh lạ, người ta đoán rằng đứa bé có thể bị dị dạng, và nó sẽ không sống được bao lâu.
Tiêu Đại Minh do dự một chút rồi chậm rãi nói: “Nếu không thì bỏ đi. Chúng ta còn trẻ, con thì sẽ có lại được.”
“Tiêu Đại Minh, ngươi nói cái gì vậy?” Nữ nhân trẻ tuổi hoảng sợ gào thét, trong nháy mắt từ tâm trạng sa sút trở nên kích động: “Ngươi đã đồng ý với ta cái gì? Đây chính là kết tinh tình yêu đầu tiên của chúng ta. Nó là một sinh mệnh, ngươi nói bỏ là bỏ sao? Con trai là thứ đồ nói có cũng được, không có cũng được? Như vậy, có phải ngay cả ta ngươi cũng có thể từ bỏ?”
“Ngươi đừng trách ta, ta không có ý đó.” Tiêu Đại Minh giật mình, vội vàng trấn an vợ mình: “Chúng ta rời khỏi bệnh viện trước, ta nghe nói thành phố Giang Hải gần đây có một lang trung dân gian y thuật rất cao minh, gọi là âm Hậu, chúng ta đến đó xem một chút đi.”
Tiếp theo, hình ảnh trở nên ảm đạm.
Hạ Thiên nhìn cảnh tượng này, vô thức cau mày. Kết quả, hắn phát hiện lúc này mình chỉ là một sợi không khí, hoàn toàn không cách nào can thiệp, càng không biết hình ảnh thật hay giả.
Hắn càng thêm nghi ngờ Tâm Ma Lão Tổ cho hắn xem hình ảnh này là có ý gì. Hạ Thiên không thích cha mẹ ruột của mình, bởi vì bọn họ đã bỏ hắn từ năm hắn ba tuổi, không phải vì nghèo khó, không phải vì bệnh tật, càng không phải vì gia tộc đấu tranh gì cả, chỉ là ném hắn một cách khó hiểu ở một ngã tư đường nào đó ở thành phố Giang Hải.
Bởi vì đoạn ký ức đó quá đau khổ, hắn đã sớm phong tồn nó, thậm chí dựng lên một tiết mục bỏ trốn với Thần Tiên Tỷ Tỷ để lừa gạt chính mình.
Về sau, hắn trở thành đệ nhất thần y, cha mẹ của hắn bởi vì bệnh tình của đứa con trai khác của mình mà đăng tin tìm hắn.
Cũng không phải vì nhớ hắn, cũng không phải vì áy náy, mà chỉ vì đứa bé đó mắc bệnh ung thư máu, cần ghép tủy của Hạ Thiên.
Cha mẹ như vậy, hắn không muốn nhận.
Cho nên, hắn đã chữa khỏi cho đứa em trai chưa từng gặp mặt của mình, nhưng hắn không bao giờ muốn gặp lại cha mẹ của hắn.
Hạ Thiên cảm thấy hắn đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, cũng không thẹn với lương tâm.
Đáng tiếc, điều này đã trở thành chướng ngại trong lòng hắn. Bình thường thì không sao, nhưng nó lại trở thành đại đạo tâm ma trên con đường tu hành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận