Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4244: Có thể khiến ta có chút cảm giác nào hay không

“Cũng chỉ có chút trình độ đó thôi sao?”
Ánh mắt Hạ Thiên đảo sang một bên, hờ hững nhìn lão giả mặc áo bào xanh: “Miễn cưỡng cũng có thể gãi ngứa cho ta.”
Giọng nói nhẹ nhàng, thần thái tự nhiên, một chút cũng không hề có cảm giác bị kiếp lôi đánh trúng, lại còn lười biếng ngáp một cái nữa chứ.
“Không thể nào?”
Lão giả mặc áo bào xanh kinh ngạc. Ông ta vì muốn một kích oanh sát Hạ Thiên nên đã dùng tám thành thực lực, kết quả đối phương chẳng những lông tóc không thương, lại còn trào phúng ông ta, khiến cho ông ta không cách nào tiếp nhận được.
Hạ Thiên hờ hững nói: “Ngươi nói ngươi đường đường là chưởng môn một tông gì đó, tại sao khí lực lại nhỏ như vậy? Ngươi chưa ăn cơm sao?”
“Có thể sống sót trong kiếp lôi ngũ sắc của lão phu, ngươi cũng không phải người tầm thường.” Lão giả mặc áo bào xanh rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng, nhưng vừa há miệng là đã biện hộ cho việc thất thủ vừa rồi của mình: “Nhưng ngươi cũng đừng hòng đắc ý. Vừa rồi lão phu chỉ dùng chưa đến năm thành thực lực. Lão phu chẳng những muốn giết ngươi, còn muốn ngươi phải nhận hết đau đớn trước khi chết. Nếu không, sẽ không cách nào tiêu hết mối hận trong lòng ta.”
“Chưởng môn sư huynh, kiếp lôi thật sự quá kinh khủng. Chưa đến năm thành mà thiếu chút nữa đã hủy thiên diệt địa rồi.”
Nam nhân không lông mày miễn cưỡng đè xuống khí huyết đang sôi trào trong cơ thể, thấp giọng lẩm bẩm: “Tuy nhiên, tiểu tử này có thể chống đỡ năm thành kiếp lôi, hiển nhiên cũng không phải hạng người hời hợt.”
Nghĩ như vậy, tâm trí hắn ta chuyển động, có một suy nghĩ khác.
Hiện tại, tiểu tử này đang tập trung đối chiến với Chưởng môn sư huynh, nếu hắn ta thừa dịp bất ngờ trực tiếp ra tay giết chết hắn, hoặc làm hắn bị thương nặng, có thể giúp cho Chưởng môn sư huynh bớt một phần khí lực.
Dù sao, hiện tại đang là thời điểm quan trọng nhất của Ngũ Hành Tông, nhất định phải bảo tồn thực lực. Nếu Chưởng môn sư huynh vì muốn đối phó tiểu tử đó mà tiêu hao quá lớn, vậy thì có chút được không bù mất.
Chủ ý đã quyết, nam nhân không lông mày cũng không đoái hoài đến việc Chưởng môn sư huynh có oán hắn ta nhúng tay vào hay không, trước hoàn thành sự việc rồi nói sau.
Thế là, hắn ta lặng lẽ lựa chọn một vị trí có lợi, âm thầm tích lũy sức mạnh, chờ thời cơ tuyệt hảo đánh ra một kích.
“Chỉ cần ngươi quỳ xuống, tùy ý cho lão phu xử lý, có lẽ lão phu sẽ cho ngươi chết một cách thống khoái.” Lão giả áo bào xanh đứng im, mắt ngũ sắc phóng ra uy nghiêm vô thượng: “Bằng không, chờ lão phu dùng đến tám thành, thậm chí chín thành thực lực, đến lúc đó chẳng những người sẽ chết rất thảm, hai người bên ngoài cũng sẽ rơi vào kết cục giống như ngươi.”
“Thôi đừng nói nhảm nữa.”
Hạ Thiên nghe lão giả áo bào xanh nói, không kiên nhẫn nhếch miệng lên: ‘Ngươi cứ việc dùng thẳng mười hai thành sức lực, xem có thể khiến ta có chút cảm giác nào hay không.”
“Đúng là không biết điều.”
Lão giả áo bào xanh hừ lạnh một tiếng, giọng nói càng thêm khinh thường: “Chỉ là một tiện tu ở cái nơi rách nát, cũng xứng cho lão phu dùng đến mười hai thành thực lực. Nếu ngươi đã vội vã muốn chết như vậy, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi.”
Nói xong, ông ta khoát tay một cái, lôi điện năm màu lấp lánh đánh về phía tim Hạ Thiên.
Dùng tốc độ cực nhanh đánh liên tiếp bảy tám lần.
Rầm rầm rầm…
Mấy tiếng sấm rền vang lên, đánh cho Hạ Thiên đến mềm nhũn, lại còn há miệng phun ra mấy ngụm máu, ánh mắt tràn ngập sự khó tin.
“Hừ, quả nhiên không chịu nổi một kích.”
Lão giả áo bào xanh nhìn thấy biểu hiện này của Hạ Thiên, trong lòng cảm thấy thoải mái, ngửa mặt lên trời cười ha hả: “Bảo Lâu, vi sư sẽ thay con báo thù, tiễn hắn đến Địa phủ.”
“Khoan…” Hạ Thiên há to miệng, khó khăn nói ra một chữ.
Chỉ tiếc là, chữ còn lại không có cơ hội để nói hết.
Lão giả áo bào xanh khoát tay, ngũ sắc thần lôi trong lòng bàn tay đánh thật mạnh vào đỉnh đầu Hạ Thiên.
Điện chớp năm màu xuyên thẳng tới lui trong đầu, không ngừng lấp lóe, nhanh chóng tràn ngập toàn thân, khiến cho toàn thân Hạ Thiên biến thành một cái mạng nhện nhấp nháy.
Gương mặt Hạ Thiên hiện lên sự đau đớn, linh khí trong cơ thể cực lực bài trừ lôi điện phá hư. Đáng tiếc nó không làm nên chuyện gì, cuối cùng không thể không vỡ nát.
Hắn há to miệng, thống khổ kêu lên: “Chưởng môn sư huynh, là ta…”
“Yến sư đệ,”
Lão giả áo bào xanh mở to mắt, bên trong con ngươi năm màu tràn ngập vẻ kinh nghi bất định: “Tại sao lại là ngươi?”
“Sư huynh, cẩn thận, ngươi đấu không lại hắn đâu, trốn đi.”
Một khắc đó, cơ thể của hắn ta rốt cuộc không chịu nổi, bị ngũ sắc lôi điện đánh thành bã vụn, một chút cũng không còn cặn thừa.
“Yến sư đệ.”
Lão giả áo bào xanh khàn giọng kêu lên, nhưng kết cục đã không thể vãn hồi.
Ông ta muốn báo thù cho đồ đệ của mình, kết quả lại tự tay giết sư đệ của ông ta, thật sự là đau đến không thể khống chế.
“Đây chính là mười hai thành thực lực của ngươi sao? Quả nhiên lợi hại.”
Hạ Thiên cười một tiếng, có chút trào phúng nói: “Tuy nhiên, ánh mắt của ngươi không được tốt. Ngươi có cần ta giúp ngươi trị một chút hay không, tránh cho lát nữa lại giết sai người.”
"Ngươi! Ngươi! Ngươi!"
Lão giả áo bào xanh tức đến mức muốn thổ huyết, đưa tay chỉ vào Hạ Thiên: “Yêu nghiệt ngươi, ta sẽ chém ngươi thành muôn mảnh, nghiền xương thành tro, đánh xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh.”
“Điều này không thực tế.” Hạ Thiên lắc đầu: ‘Ngươi nên suy tính chọn chỗ nào làm mộ phần cho ngươi đi, hẳn là có thể dùng ngay đấy.”
“Chính bộ lôi tôn, hạo đãng thiên uy, xin hàng thân ta, tru tà diệt ma.”
Lão giả áo bào xanh quát to, con ngươi năm màu chảy ra mấy giọt máu và nước mắt. Tiếp theo, bên ngoài cơ thể vang lên tiếng nổ đùng đùng, giống như bên trong cơ thể ông ta đang giấu một con lôi thú, đang muốn phá thể mà ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận