Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4334: Ngươi cho rằng ai cũng có thể luyện được sao?

Hạ Thiên nhớ rằng Thiên Quỷ Vương đã từng nói, Nghịch Thiên Bát Châm có nguồn gốc từ Nghịch Thiên Thần Châm.
Tuy nhiên, Thiên Quỷ Vương cũng nói Nghịch Thiên Thần Châm là bắt nguồn từ Nghịch Thiên Chân Kinh.
Nhưng bây giờ, Dạ Đế đang ở trước mặt hắn. Như vậy, cái gọi là Nghịch Thiên Chân Kinh vẫn còn chưa được chỉnh sửa lại.
Vậy Nghịch Thiên Thần Châm bên trong ngọc giản này là từ đâu mà đến?
Hay là, Dạ Đế đã nhìn thấy ngọc giản ở đây, sau đó mới chỉnh sửa lại Nghịch Thiên Chân Kinh.
Nhìn ngọc giản khắp nơi, tổng cộng nó có bao nhiêu chữ chứ?
Hạ Thiên có cảm giác đau đầu.
Mấy chuyện nghiên cứu này, trước giờ hắn đều giao cho Nguyệt Thanh Nhã, Y Tiểu Âm xử lý.
Nhưng bây giờ các nàng đều không có ở đây, chẳng lẽ còn muốn hắn đọc sách?
“Nghịch Thiên Thần Châm này có tác dụng đối với ngươi?” Dạ Mộng Bạch cảm giác được sự khẩn trương của Hạ Thiên, lập tức nói: “Vậy để ta thay ngươi chỉnh lý lại những ngọc giản này trước.”
Hạ Thiên hỏi: “Nhiều ngọc giản như vậy, ngươi làm sao mà chỉnh lý?”
“Đừng nhìn ngọc giản quá nhiều nhưng nội dung chân chính thật ra lại không có bao nhiêu.”
Dạ Mộng Bạch tiện tay gỡ một khối ngọc giản xuống, rót thần thức vào, rất nhanh đã đọc xong nội dung bên trong. Hắn rút ra một hàng chữ trước mặt Hạ Thiên: “Đây là một loại thần công bí tạ rất thường gặp. Ta đã tiến hành mã hóa, tránh cho người không liên quan đoạt được. Nhưng muốn phân biệt thật giả lại là chuyện không hề dễ dàng. Tuy nhiên, Ngũ Đế Ngự Thần Quyết của ta vừa lúc có thể phân biệt.”
“Vậy thì được.” Hạ Thiên nói: “Môn công pháp này rất quan trọng đối với ta. Ta cần tìm hiểu chúng một lần.”
Dạ Mộng Bạch ngược lại không quan trọng: “Dù sao chúng ta cũng không biết phải ở lại đây bao lâu, vừa lúc ta cũng muốn chỉnh sửa lại số ngọc giản này, nhìn xem có thể tìm được phương pháp phá giải kết giới hay không.”
“Sau khi hắn phân tích xong, ngươi hãy đọc một lần cho ta nghe.” Hạ Thiên quay đầu lại nói với Khúc Yên Nhiên.
Khúc Yên Nhiên không hiểu: “Vì sao? Tại sao ngươi lại không tự xem?”
“Lười. Ngươi đọc lại là được.” Hạ Thiên thuận miệng nói.
Ba người nói làm là làm.
Dạ Mộng Bạch phân tích nội dung trong ngọc giản, từ đó lấy ra tin tức hữu dụng, tiếp theo Khúc Yên Nhiên sẽ đọc cho Hạ Thiên nghe.
Hạ Thiên nhớ rất kỹ nội dung của Nghịch Thiên Bát Châm trong đầu. Chỉ cần nghe một lần, hắn có thể biết được nội dung đó có hữu dụng hay không.
Bất tri bất giác, bọn họ đã bị nhốt một khoảng thời gian rất dài.
Đương nhiên, trong khoảng thời gian vẫn không ngừng có tu tiên giả bị thanh khí thu hút đến, sau đó rất nhanh chết trong nội đấu, hoặc bị thanh khí nổ tung đan điền khí hải, sau đó nguyên thần bị thiêu chết.
Đại đỉnh đã hút đủ huyết khí của chuẩn tiên, càng lúc càng đỏ, trông có vẻ yêu dị.
Dạ Mộng Bạch mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng bọn họ bị vây trong kết giới, cũng không làm gì được, huống chi cũng đã thành thói quen.
Về phần người trong hai bảo các còn lại vẫn không thấy động tĩnh gì, không biết là đã chết hay là đang tiếp tục khổ tu.

Không biết qua bao lâu.
Có lẽ mấy ngày, có lẽ mấy năm, có lẽ mấy trăm hoặc hơn ngàn năm.
Đống ngọc giản đã được phân tích xong, chọn lọc nội dung. Hạ Thiên nhờ sự trợ giúp của Khúc Yên Nhiên cũng đã tiến hành quy nạp, cuối cùng khôi phục lại môn công pháp Nghịch Thiên Thần Châm.
“m dương hỗ chuyển, sinh tử đan xen. Thiên địa đại đạo, ngàn vạn chân lý, tất cả đều được áp súc vào ba châm.”
“Đúng là một môn công pháp thần kỳ.”
Dạ Mộng Bạch xem qua môn công pháp từ đầu đến đuôi, không khỏi kinh ngạc không thôi: “Đây chính là quỷ phủ thần công, có thể xưng là kỳ tích của tạo hóa. Thế giới có môn công pháp kỳ diệu như vậy, rốt cuộc là ai đã sáng tạo ra nó chứ?”
“Ta chẳng thấy có gì huyền diệu cả.”
Khúc Yên Nhiên cũng xem qua một lần nhưng không phát hiện được điểm thần kỳ trong đó: “Đây chẳng qua chỉ là một môn công pháp y đạo. Ngoại trừ trị bệnh cứu người, dường như chẳng có liên quan gì đến tu tiên cả.”
“Ngươi không hiểu rồi.” Dạ Mộng Bạch cảm thán: “Nếu ngươi chỉ nhìn ngoài mặt, đây xác thực chỉ là một môn châm pháp trị bệnh cứu người. Nhưng nếu có thể chất tương ứng, lại dựa vào âm dương song tu, đây chính là một đại sát khí giữa thiên địa. Nó thật sự là một môn công pháp tuyệt đối hoàn mỹ. Chẳng những có thể tự thành một phái, hơn nữa còn có thể sinh sôi không ngừng.”
“Lợi hại như vậy sao?” Khúc Yên Nhiên nói: “Vậy còn chờ gì nữa, mau bắt đầu luyện đi.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ngươi cho rằng ai cũng có thể luyện được sao?”
“Không phải chứ. Chỉ một môn công pháp thôi mà, có cái gì mà không thể luyện. Bây giờ ta luyện ngay.” Khúc Yên Nhiên không phục.
“A!”
“A…”
Chỉ là, nàng còn chưa bắt đầu luyện, bên cạnh đã vang lên hai tiếng kêu thảm thiết.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Khúc Yên Nhiên giật mình.
Dạ Mộng Bạch rất nhanh hiểu ra: “Hạ Vô Kỵ và Kim Mộc Phong đang lặng lẽ tu luyện.”
“Làm sao bọn họ biết công pháp… Hả?” Khúc Yên Nhiên sửng sốt một chút, sau đó kinh ngạc nhìn Hạ Thiên: “Khó trách ngươi nhất định phải bắt ta đọc lên. Thì ra mục đích chính là chỗ này.”
Nghịch Thiên Thần Châm hoàn toàn đối nghịch với Hồng Mông thanh khí.
Hạ Vô Kỵ và Kim Mộc Phong vẫn luôn hấp thu Hồng Mông thanh khí. Bây giờ bọn họ lại mạnh mẽ tu luyện Nghịch Thiên Thần Châm, bên trong cơ thể có hai luồng sức mạnh chỏi nhau, tất nhiên là không gánh được rồi.
Bọn họ phun máu, uể oải ngã xuống đất, bắt đầu thoi thóp. Đúng vào lúc này, một bóng người mang mặt nạ màu trắng xuất hiện, đứng ở mép đại đỉnh, lắc đầu cảm thán: “Bản tọa quả nhiên không chọn nhầm người. Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, các ngươi chẳng những khôi phục công pháp lại như cũ, hơn nữa còn giúp bản tọa loại bỏ hai đáp án sai lầm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận