Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3124: Liên quan đếch gì đến ta?

“Việc này có liên quan đến hai người các ngươi, ở lại nghe một chút cũng được.” Hồ lão thái thái khoát tay với Y Tiểu m, ra hiệu nàng ngồi xuống: “Ta cũng muốn nói cho ngươi biết, bệnh nhân mà ngươi và sư phụ của ngươi chữa trị hai mươi năm trước rốt cuộc là ai.”
Y Tiểu Âm nghe đến đây, thật sự hào hứng lên. Năm đó, khi sư phụ nàng đến đây chữa bệnh, mặc dù nàng cũng đứng bên cạnh quan sát nhưng lại cách bệnh nhân một tấm màn, chưa từng nhìn rõ dung mạo của đối phương, thậm chí âm thanh cũng đã được xử lý. Đây chính là nghi hoặc lớn nhất trong lòng nàng.
“Ta vốn định hôm nay quyết định cho xong vị trí gia chủ, tránh chậm trễ thời gian mở cửa Nguyệt Phương Nguyên.” Hồ lão thái thái thở dài, tâm trạng hơi chút phức tạp: “Đáng tiếc, mấy đứa con của ta lại không hiểu nỗi khổ tâm của ta, chỉ biết tranh quyền đoạt lợi. Các ngươi cũng giống như vậy. Nói cho cùng, thật ra cũng chỉ vì hai chữ quyền tài.”
“Tổ nãi nãi, người hiểu lầm rồi, ta không…” Hồ Mộc Vũ ý thức được điều gì, lập tức lên tiếng giải thích.
“Ngươi không cần phải nói.” Hồ lão thái thái cắt ngang lời Hồ Mộc Vũ, tiếp tục nói: “Các ngươi muốn cái gì, ta đều biết, các ngươi không cần giấu diếm. Mấy trăm năm trước, Hồ gia chẳng qua cũng chỉ là tiểu tộc Nam Cương, gian nan sinh tồn ở thế đạo này mà thôi. Bây giờ chúng ta trở thành đại tộc Nam Cương, quyền nghiêng một phương, các ngươi cảm thấy đó là vì nguyên nhân gì?”
Lão nhân trong tộc lão không khỏi nhìn nhau, không biết vì sao Hồ lão lại nhắc đến chuyện này.
“Tất nhiên là vì Hồ gia được Cổ Thần bà bà chỉ định là cổ tộc chính thống, từ đó thay mặt giả quyết tất cả mọi công việc của cổ tộc.” Hồ Mộc Vũ cũng không biết ý tứ của Hồ lão thái thái, đành phải thăm dò.
“Ngươi nói đúng, mà cũng không đúng.” Hồ lão thái thái mỉm cười nói tiếp: “Vậy ta hỏi các ngươi, cổ tộc đã được thành lập vạn năm ở Nam Cương, thế cổ tộc chính thống ban đầu là nhà nào?”
Tộc lão Hồ gia đều ngây người, bởi vì bọn họ không biết. Hồ Mộc Vũ lại càng thêm hồ đồ.
“Tổ nãi nãi, vì sao người cứ vòng vo mãi, có gì thì cứ nói. Bây giờ quan trọng nhất chính là xác định gia chủ Hồ gia.” Hồ Mộc Vũ cảm giác có chút không ổn, không muốn lão thái thái nói tiếp: “Bây giờ tộc lão đều có mặt, chúng ta nên bỏ phiếu chọn ra tân gia chủ, tránh cho đêm dài lắm mộng.”
“Không vội.” Hồ lão thái thái là người từng trải, làm sao có thể bị mấy câu của một đứa trẻ chưa lớn kích động: “Các ngươi không biết việc này, ta sẽ nói cho các ngươi biết. Theo truyền thuyết một vạn năm trước, cổ tộc đi theo một vị thiên tiên tuyệt thế đến Nam Cương. Vị thiên tiên kia mệnh phạm thiên điều, vì không muốn liên lụy đến bách tính trên mặt đất, cho nên đã quyết định vĩnh viễn chìm dưới lòng đất. Nhưng trong lòng đất vẫn có bách tính, thế là ông đã để lại một vài món đồ, trong đó có cổ tổ thánh trùng cổ tộc chúng ta.”
“Những truyền thuyết này, chúng ta từ nhỏ đã nghe được. Tổ nãi nãi, rốt cuộc người muốn nói cái gì?” Hồ Mộc Vũ không kiên nhẫn, nói lớn: “Nếu người còn chậm trễ, trời sáng rồi, thánh hội y giới sẽ cần gia chủ chủ trì.”
“Được, không nói nhảm nữa, đoán chừng có nói thêm, Hạ thần y sẽ ngủ thiếp mất.” Hồ lão thái thái cười khẽ. Lúc này mọi người mới phát hiện Hạ Thiên đang gối đầu lên đùi Y Tiểu m, mắt nhắm lại, nước bọt cũng chảy ra.
Y Tiểu Âm vỗ mặt Hạ Thiên: “Đừng giả bộ ngủ nữa, tỉnh lại đi.”
“Này, vợ Y Y, ta đang ngủ rất ngon, nàng đánh thức ta dậy làm gì?” Hạ Thiên mở to mắt, khó chịu nói: “Vở kịch kết thúc rồi sao? Vợ Y Y, chi bằng chúng ta quay về ngủ, ở đây chẳng thú vị gì cả.”
Hồ lão thái thái cười nói: “Hạ thần y đừng nóng vội, phần thú vị lập tức đến ngay.”
Hạ Thiên từ chối cho ý kiến.
“Cổ tổ thánh trùng phụ thuộc vào người một nữ phàm nhân, giúp cho nữ nhân kia có bản lãnh lớn bằng trời, y thuật tối cao. Đây chính là Cổ Thần bà bà đời thứ nhất.” Hồ lão thái thái nói: “Gia tộc của nữ nhân này chính là tổ tiên cổ tộc. Ta có thể nói cho các ngươi biết, nữ nhân này họ Tiêu.”
Hạ Thiên hơi cau mày, biết đại khái lão thái thái muốn nói cái gì, bởi vì cha ruột của hắn họ Tiêu, tên Tiêu Đại Minh.
“Tỗ nãi nãi, người nói điều này rốt cuộc là có ý gì?” Hồ Mộc Vũ không thể nào hiểu được: “Cho dù cổ tộc vạn năm trước họ Tiêu thì bây giờ có quan hệ gì chứ? Bắt đầu từ mấy trăm năm trước, cổ tộc Nam Cương chính là Hồ gia chúng ta. Hơn nữa, người kia họ Tiêu thì có liên quan gì đến Hạ Thiên?”
Y Tiểu Âm thản nhiên nói: “Điều này thật đúng là có chút quan hệ.”
“Chẳng quan hệ.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta họ Hạ, tên Hạ Thiên.”
“Vậy thì chẳng quan hệ rồi.” Y Tiểu Âm thấy Hạ Thiên không muốn nói đến vấn đề này, tất nhiên cũng không nói thêm nữa.
Hồ Mộc Vũ lập tức nói; “Người hãy nhìn đi, chính bọn họ cũng không thừa nhận có quan hệ. Hơn nữa, Hồ gia là cổ tộc không sai, nhưng việc chọn gia chủ Hồ gia và người họ khác cũng chẳng liên quan gì nhau.”
“Thật ra, ban đầu Hồ gia chúng ta ở Nam Cương cũng họ Tiêu.” Hồ lão thái thái nói ra điểm mấu chốt cuối cùng: “Hơn hai trăm năm trước, chủ mạch họ Tiêu bởi vì rời khỏi Nam Cương, bàng chi ở lại Nam Cương, đổi thành họ Hồ, mới dần dần thay thế chủ mạch ban đầu, trở thành cổ tộc chính thống.”
Hồ Mộc Vũ ngẩn cả người: “Cái này…”
Tộc lão trong tộc cũng là lần đầu tiên nghe được chuyện này, nhất thời nửa tin nửa ngờ.
“Đây chỉ là suy đoán của người mà thôi.” Hồ Mộc Vũ nhấn mạnh: “Chuyện của vạn năm trước, ai nói được rõ ràng. Còn nữa, cho dù người nói là thật, gia chủ Hồ gia cũng không thể giao cho hắn. Đoạn giao nhiều năm như thế, liên quan đến lợi ích gia tộc, sao có thể qua loa như vậy.”
“Qua loa?” Hồ lão thái thái lắc đầu: “Không, chuyện này ta đã suy tính ròng rã hai mươi năm. Trước kia cũng đã chọn người khác, chỉ là người đó đã chết. Ban đầu, chúng ta từ bỏ không tìm, mới để cho con cháu của ta tạm thời thay vị trí gia chủ, ai biết được Hạ Thiên hoành không xuất thế, để lão thân nhìn thấy được hy vọng.”
Hồ Mộc Vũ vẫn không cách nào tiếp nhận được: “Tổ nãi nãi, người có nói nhiều hơn nữa cũng vô pháp thuyết phục ta. Vị trí gia chủ nên do tộc lão trong tộc công khai đề cử.”
“Nguoi cho rằng chức gia chủ này dễ làm lắm sao?” Hồ lão thái thái lắc đầu: “Nếu ngươi muốn làm, ta sẽ để cho ngươi làm, nhưng chỉ sợ đến sáng ngày mai, ngươi sẽ quỳ xuống cầu xin Hạ Thiên tiếp nhận vị trí gia chủ.”
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.” Hồ Mộc Vũ cũng không làm bộ, ngạo nghễ nói: “Nếu ta làm gia chủ, cam đoan có thể khiến cho Hồ gia nâng cao một bước trở thành gia tộc lớn nhất toàn bộ Nam Cương, không, là gia tộc lớn nhất cả nước.”
Hồ lão thái thái nhìn Hạ Thiên: “Hạ thần y, ngươi cảm thấy thế nào?”
Hạ Thiên vẫn trả lời câu đó: “Liên quan đếch gì đến ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận