Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3078: Không mượn ngươi xen vào

“Loại chuyện này không cần nhìn thấy tận mắt, có đầu óc nhìn qua một chút là biết ngay.” Hạ Thiên nhếch miệng, ngước mắt nhìn lão nhân mặc đường trang: “Lão đầu nhi, ngươi đương nhiên không nhìn ra, bởi vì ngươi cũng không có não.”
Lão nhân mặc đường trang cười lạnh: “Không có bằng chứng, ngươi nói thật thì chính là thật sao?”
“Ai nói ta không có chứng cứ?” Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Lời ta nói chính là chứng cứ, mà còn là chứng cứ chắc chắn nhất.”
“Thật buồn cười.” Lão nhân mặc đường trang không muốn nghe tiếp: “Lão phu không rảnh nghe ngươi kể chuyện xưa ở đây. Nếu ngươi không có chứng cứ nào khác, ngươi cứ phỉ báng thêm chút nữa. Đến lúc đó sẽ cùng nhau thanh toán.”
Hạ Thiên hơi khó chịu, trừng mắt nhìn lão nhân mặc đường trang: “Lão đầu nhi, ngươi cũng muốn ăn đòn đúng không?”
“Đừng làm rộn. Không phải bọn họ muốn chứng cứ sao? Vậy thì cho bọn họ mở mắt đi.” A Cửu cầm tay Hạ Thiên. Nàng biết Hạ Thiên xưa nay không bao giờ nói mạnh miệng. Nếu hắn đã nói như vậy, nhất định đây chính là sự thật.
Hạ Thiên bĩu môi. Nể mặt A Cửu, hắn sẽ thảy cho lão nhân mặc đường trang một con ngựa. Giữa ngón tay của hắn lộ ra ngân châm, cách không đâm vào cách đó không xa một châm.
“Cách không thi châm?” Con mắt lão nhân mặc đường trang hơi nheo lại, lặng lẽ cất giấu sự ngạc nhiên trong đáy mắt, trong lòng âm thầm nổi lên tính toán khác.
Rất nhanh, nữ nhân viên phục vụ bị đánh ngất vừa nãy đã tỉnh lại, chạy vào trong quán rượu. Ả ta nhìn thấy thi thể của gã nhân viên phục vụ, cực kỳ bi thương: “Bình ca, Bình ca, là ai giết chàng? Ta sẽ báo thù cho chàng.”
Tiếp theo, nhìn thấy Lương Tế Dân nằm rạp dưới đất, ả ta bỗng dưng vọt đến: “Ông chủ, ngươi sao vậy? Ngươi có biết là ai giết Bình ca hay không?”
Lương Tế Dân quay mặt sang hướng khác, không dám đối mặt với nữ nhân viên phục vụ.
Tuy nhiên, nữ nhân viên phục vụ lại gấp lên, tiếp lên ôm lấy Lương Tế Dân: “Họ Lương kia, ngươi tránh cái gì? Bình ca chết rồi, ta chỉ muốn báo thù cho chàng. Chúng ta trộm bí tịch y học, bí bảo tông môn, tất cả đều đưa hết cho ngươi, ta không cần gì cả, chỉ cần ngươi báo thù cho ta thôi.”
“Gâu gâu gâu.” Lương Tế Dân cảm thấy nữ nhân này quá ngu, há miệng muốn ra lệnh cho ả ta biến đi, nhưng vẫn phát ra tiếng chó sủa như cũ.
Nữ nhân viên phục vụ sửng sốt, tiếp theo cười rộ lên: “Ha ha, Lương Tế Dân ơi Lương Tế Dân, ngươi cũng có ngày hôm nay. Trước kia, ngươi cắt xén tiền của ta và Bình ca, buộc chúng ta không ngừng đi ăn cắp, chẳng khác nào con chó, nghĩ không ra ngươi thật sự biến thành chó, ha ha ha…”
Ả ta vừa cười vừa khóc: “Bình ca, Bình ca, chàng chết như thế nào? Là ai giết chàng, chàng nói cho ta biết. Ta sẽ báo thù cho chàng.”
Mặc dù trạng thái của nữ nhân viên phục vụ hơi điên dại, nói chuyện lộn xộn, nhưng tất cả người có mặt đều nghe được nội dung bên trong.
Lương Tế Dân chính là ông chủ của Bình Giang Song Sát, mà đôi thư hùng đạo tặc y giới này là do hắn ta bồi dưỡng từ nhỏ. Trộm được bí tịch y học, bí bảo đều phải trải qua tay hắn ta thủ tiêu tang vật.
Lúc này, tất cả mọi người đều rơi vào bầu không khí xấu hổ.
Lương Tế Dân bị dọa đến mất hồn mất vía, ánh mắt lộ ra vẻ oán độc, bỗng nhiên há miệng cắn vào cổ nữ nhân viên phục vụ, cắn hai ba lần liền cắn chết ả ta, còn muốn hung ác hơn cả chó dại.
Cắn xong, hắn ta hoàn toàn nổi điên, vọt đến chỗ Hạ Thiên và A Cửu.
Hắn ta xem như thân bại danh liệt, trước sau cũng chết, hắn ta nhất định phải kéo đôi cẩu nam nữ này chôn cùng.
Bành.
“Dám ra tay với ta và Cửu nha đầu, ngươi muốn chết đúng không?” Hạ Thiên xưa nay không bao giờ nuông chiều loại người ngu xuẩn, một cước đạp bay, sau đó bắn ra hai luồng linh khí vào người Lương Tế Dân: “Không phải, ta sẽ để cho ngươi sống không bằng chết.”
“A…”
Cuống họng Lương Tế Dân rốt cuộc đã khôi phục. Đáng tiếc, tiếng thứ nhất phát ra lại là tiếng kêu thảm thiết, bởi vì hắn ta cảm nhận được mỗi một tấc da thịt, mỗi một tạng phủ đều rất đau, giống như có vô số con dao đang cắt chém hắn ta, đâm vào người hắn ta. Càng quỷ dị hơn chính là, hắn ta phát hiện mình càng lúc càng nhạy cảm, cảm thụ đối với đau đớn cũng tăng lên. Cho dù chỉ thở một cái thôi cũng đau đến không thể chịu đựng được.
Nhưng hắn ta không đau đến ngất, càng không đau đến chết, bởi vì thời gian trôi qua trên người hắn ta dường như trở nên chậm hơn.
Lão nhân mặc đường trang thấy Lương Tế Dân kêu thảm, cũng không cách nào chịu được, bỗng dưng nhảy lên, tay chỉ vào Hạ Thiên: “Ngươi đúng là không có nhân tính. Người như ngươi, căn bản không xứng làm nghề y. Lão phu đại diện cho y giới Nam Cương khai trừ ngươi. Từ nay về sau, ta không cho phép ngươi hành nghề y nữa.”
“Lão đầu nhi, ngươi đang diễn hài à?” Hạ Thiên vẫn không thèm quan tâm, giống như đang nghe một câu chuyện cười: “Ta có hành y hay không liên quan gì đến ngươi. Ta cũng chẳng gia nhập y giới các ngươi, không mượn ngươi xen vào ta, cũng không có tư cách quản ta.”
“Vậy ngươi thử nhìn đi.” Sắc mặt lão nhân mặc đường trang đột nhiên trở nên lạnh lẽo, cảnh cáo: “Lão phu là Trưởng lão Thục Trung Đường Môn, lại còn là tông sư y giới danh chấn sáu tỉnh Nam Cương. Nếu ngươi còn dám hành nghề y, tự nhiên sẽ có người đến phế bỏ tay của ngươi, đừng trách ta không nói trước.”
“Đường Môn?” A Cửu cau mày. Gia tộc này xác thực có lịch sử lâu đời, lại có những truyền thuyết không thể tưởng tượng được, chính là một thế lực không thể khinh thường.
Hạ Thiên khịt mũi khinh thường: “Cái gì là Đường Môn, Nam Cương, y giới, tất cả đều chỉ rắm trong mắt ta, chẳng tạo thành nửa xu uy hiếp đối với ta. Lão đầu nhi, nếu ngươi có thời gian, ngươi nên ăn thêm nhiều cháo, sau đó thanh tâm quả dục. Lớn tuổi rồi cũng đừng nên chơi gái quá nhiều, coi chừng đột tử.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận