Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1780. Triệu Bỉnh Lương lo lắng

“Triệu thúc, ta tìm được điện thoại di động của Thanh Thanh tiểu thư ở trong xe, chúng ta không biết là Thanh Thanh tiểu thư không cẩn thận ném đi điện thoại, hay là bọn cướp cố ý để điện thoại di động của nàng lại nơi đó.” Hứa Minh Huy lấy ra một chiếc điện thoại di động, “Bây giờ ta đang để cho người khác điều tra, xem có đầu mối mới hay không, đồng thời, ta nghĩ, Triệu thúc, Ngọc di, chúng ta vẫn nên chờ ở đây chút, có lẽ bọn cướp sẽ gọi điện thoại cho các ngươi.”
“Tiểu Hứa, sắp đặt này của ngươi rất tốt, cứ làm như thế đi.” Triệu Bỉnh Lương gật đầu, “Ta cũng sắp xếp người đi điều tra một chút.”
“Không, Triệu thúc, ta đề nghị ngươi vẫn đừng sắp xếp người của nhà họ Triệu điều tra, bởi vì một khi người của nhà họ Triệu các ngươi bên này cũng hành động, đây ắt phải là hoạt động rất lớn, ngộ nhỡ hù dọa bọn cướp, làm không cẩn thận, bọn cướp sẽ...” Hứa Minh Huy còn chưa nói hết, nhưng ý của hắn thì Triệu Bỉnh Lương đã rõ ràng, Hứa Minh Huy đang lo lắng bọn cướp giết con tin.
Suy nghĩ một chút, Hứa Minh Huy tiếp tục nói: “Triệu thúc, nếu như ngài tin tưởng ta thì hay để ta sắp xếp nhân viên điều tra, người bên ta sẽ không bị bọn cướp chú ý tới.”
“Như vậy, được rồi.” Triệu Bỉnh Lương suy nghĩ chốc lát, cảm thấy Hứa Minh Huy nói cũng có đạo lý, gật đầu.
“Ngoài ra, Triệu thúc, còn có một chuyện.” Hứa Minh Huy đưa điện thoại di động tới trước mặt Triệu Bỉnh Lương, “Ngài xem, ngài biết số điện thoại này không? Hôm nay, Thanh Thanh tiểu thư đã gọi số điện thoại này hai lần, một lần trong đó hẳn là trước khi rời khỏi Giang Hải, mà một lần khác, dựa theo tính toán thì rất có thể chính là ngay khi tai nạn giao thông xảy ra.”
“Số điện thoại này...” Triệu Bỉnh Lương nhìn một chút, sau đó hơi nhíu mày, “Nếu như Thanh Thanh đi Mộc Dương, vậy sẽ là tìm ai đây? Bây giờ ở Mộc Dương, người quen biết với nàng dường như cũng không, chẳng lẽ...”
“Có phải là tìm Hạ Thiên hay không?” Dư Ngọc Mai nhịn không được hỏi.
“Không nghe nói Hạ Thiên ở Mộc Dương, không phải mấy ngày trước hắn còn ở Giang Hải sao?” Triệu Bỉnh Lương trầm ngâm, “Hơn nữa số điện thoại này chắc cũng không phải của Hạ Thiên, chẳng lẽ Hạ Thiên đổi số?”
Hơi gật đầu một cái, Triệu Bỉnh Lương lại nói: “Nếu số điện thoại này thật là của Hạ Thiên thì cũng không phải chuyện xấu, nếu như Thanh Thanh gọi điện thoại cho Hạ Thiên trước lúc xảy ra tai nạn giao thông thì Thanh Thanh ngược lại sẽ không có chuyện gì.”
“Vậy nếu như không phải thì tìm Hạ Thiên hỏi một chút?” Dư Ngọc Mai nhịn không được đề nghị.
“Ta gọi điện thoại thử xem.” Triệu Bỉnh Lương rất nhanh bấm thử số điện thoại trước đây của Hạ Thiên, sau đó lập tức phát hiện, dãy số đã bị xóa, không gọi được.
Triệu Bỉnh Lương không khỏi nhíu mày: “Hạ Thiên thật đúng là đổi số?”
“Triệu thúc, Hạ Thiên đến cùng là...” Hứa Minh Huy nhịn không được mở miệng.
“Tiểu Hứa, nếu như ngươi không biết Hạ Thiên là ai, vậy vẫn là đừng nghe ngóng hắn.” Triệu Bỉnh Lương lắc đầu, “Nếu không thì như thế này đi, ngươi điều tra thêm số này là của ai, ta còn nhớ bây giờ điện thoại đều quy định tên thật, hẳn là có thể tra được, hoặc trực tiếp gọi số điện thoại này thử xem, xem là ai nghe điện thoại.”
“Được rồi, Triệu thúc, trước hết ta để cho người điều tra một chút.” Hứa Minh Huy không tiếp tục truy hỏi chuyện của Hạ Thiên, mà lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
Không đến một phút sau, Hứa Minh Huy đã có được kết quả.
“Triệu thúc, số này là do một người tên Ninh Nhụy Nhụy đăng ký.” Trong giọng nói Hứa Minh Huy rõ ràng kinh ngạc, “Chính là vị Ninh Nhụy Nhụy rất nổi tiếng kia, vị được khen là đại minh tinh thể dục thần thoại.”
“Là nàng?” Triệu Bỉnh Lương cũng hơi kinh ngạc, “Có điều, nếu như thực sự là nàng thì cũng có thể nói hiểu được, Thanh Thanh và Ninh Nhụy Nhụy cũng trong một vòng, các nàng ngược lại là có thể biết nhau. Nói như vậy, có lẽ Thanh Thanh đi tìm Ninh Nhụy Nhụy?”
“Triệu thúc, nếu không thì bây giờ ta cứ gọi điện thoại hỏi một chút, xác định xem đến cùng có phải Ninh Nhụy nhụy hay không?” Hứa Minh Huy đề nghị.
“Được, ngươi gọi điện thoại đi.” Triệu Bỉnh Lương gật đầu đồng ý.
Hứa Minh Huy rất nhanh liền bấm số kia, a, điện thoại ngược lại là gọi được, vấn đề chính là ở, vẫn không người tiếp.
“Điện thoại không người tiếp.” Hứa Minh Huy liền phát mấy lần, cuối cùng từ bỏ, sau đó nói cho Triệu Bỉnh Lương, “Triệu thúc, như thế này, ta sẽ gọi qua cho bạn nghĩ phương pháp liên hệ với Ninh Nhụy Nhụy, xem điện thoại đến cùng có phải nàng hay không, các ngươi ở nhà chờ tin tức, nếu có bọn cướp liên hệ các ngươi, nhớ kỹ phải lập tức cho ta biết, bây giờ ta đi ra ngoài một chuyến.”
“Được, cứ làm như thế.” Triệu Bỉnh Lương gật đầu một.
Hứa Minh Huy cũng không nhiều lời, rất nhanh từ biệt rời khỏi.
“Chúng ta thật sự chờ tin tức như vậy sao?” Lúc này, Dư Ngọc Mai nhịn không được hỏi: “Mặc dù con người Tiểu Hứa không tệ, nhà họ Hứa bọn họ cũng có thể có chút thực lực, nhưng chúng ta không thể gửi gắm an toàn của Thanh Thanh lên người hắn được?”
“Đương nhiên không thể đều trông cậy vào hắn.” Giọng điệu của Triệu Bỉnh Lương bình tĩnh, “Ta sẽ liên lạc với bên phía Kinh Thành một chút, nếu Hạ Thiên đi ra thì bọn hắn khẳng định có biện pháp liên hệ với Hạ Thiên. Mặc dù ta không thích tên tiểu tử hỗn đản kia, nhưng vì suy nghĩ cho an toàn của Thanh Thanh, liên hệ hắn là tốt nhất.”
“Vậy ngươi mau gọi điện thoại đi.” Dư Ngọc Mai yên lòng, nhà họ Triệu bọn họ ở Giang Hải cũng là gia tộc lớn, nhưng bọn hắn trên bản chất chỉ là chi nhánh của nhà họ Triệu ở Kinh Thành, lực lượng thật sự của nhà họ Triệu vẫn là ở bên đó.
Triệu Thanh Thanh rõ ràng không biết trong nhà đang lo lắng an toàn của nàng, bây giờ nàng vẫn còn đang vô cùng tập trung ý chí luyện tập yoga, còn chuông điện thoại thì nàng đã nghe được. Thậm chí, Hạ Thiên còn cầm qua điện thoại liếc mắt nhìn, nhưng phát hiện là số lạ nên lại ném qua một bên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận