Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2854: Quả đấm của ta chính là chứng cứ (02)

“Chỉ mong là thế.” Vị công tử trẻ tuổi cũng không dễ thuyết phục, chỉ là thái độ chống đối không còn mãnh liệt như trước: “Hôm nay ta dễ tính, chờ ta nghỉ ngơi thêm mấy ngày, ta sẽ thử lại một lần.”
Lão giả không có râu lo lắng nói: “Ngươi hãy nhanh đi, tránh cho đêm dài lắm mộng.”
Lão giả lông mày bị đứt đoạn hiển nhiên cũng cảm thấy không nên kéo dài: “Không sai, nếu để người của Phiếu Miểu tiên môn nhận ra, vậy chúng ta phí công nhọc sức rồi.”
“Nơi này có ba quả Xích Quỳnh, có thể khôi phục linh lực của ngươi, còn có huyết khí bị hao tổn.” Lão giả râu từ lấy một quả trong suốt màu đỏ từ trong ngực ra, đưa cho công tử trẻ tuổi: “Thời gian chúng ta không còn nhiều, nhất định phải tranh thủ, không thể trì hoãn được nữa.”
Lúc này, một khô lâu chân thấp từ đằng xa chạy đến: “Báo, Quỷ vương cùng với tam công chúa, còn có hai cô gái xa lạ đang đi đến bên này.”
“Hắn ta đến đây làm gì?” Lão giả lông mày bị đứt nghi hoặc, miệng lẩm bẩm.
Lão giả không râu có chút không rõ, suy đoán: “Chẳng lẽ hắn ta muốn lấy lại giếng Ma Thú sao?”
“Giếng Ma Thú vốn là đồ của Vạn Hỏa giáo. Vạn Quỷ quật là chúng ta cho Giác Quỷ tộc của ông ta mượn vạn năm trước.” Lão giả râu đỏ trừng mắt nhìn đám người Độc Giác Quỷ Vương đang đi tới.
“Các ngươi đừng lên tiếng, cứ để ta ứng đối với hắn ta.” Công tử trẻ tuổi dần trấn định lại, thản nhiên nói: “Ông ta nói thế nào cũng cữu cữu của ta, chỉ cần sự việc còn chưa bại lộ, ông ta sẽ không làm gì ta đâu.”
Nói xong, Độc Giác Quỷ Vương, còn có tam công chúa, Liễu Mộng và Liễu Vân Mạn đã đến gần giếng Thú Ma.
“Cữu cữu, tam biểu muội, tại sao các ngươi lại rảnh rỗi đến đây?” Công tử trẻ tuổi chỉnh lại quần áo, cười nhẹ bước lên nghênh đón: “Sao mọi người không thông báo trước một tiếng, ta cũng tiện chuẩn bị rượu ngon, thức ăn ngon chờ mọi người.”
Độc Giác Quỷ Vương vẫn giữ vững tôn nghiêm của Quỷ vương trước mặt công tử trẻ tuổi: “Thịt rượu cái gì, không cần đâu. Ta đến tìm ngươi có một số việc cần ngươi xác nhận.”
“Không biết là chuyện gì?” Công tử trẻ tuổi nhìn Liễu Mộng và Liễu Vân Mạn: “Không biết hai vị tiên tử này là…”
Liễu Mộng lười nói nhảm, không thích quanh co lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề: “Có phải ngươi đang qua lại với người Hỏa hay Thủy giáo thì đó không?”
“Là Vạn Nguyên Tinh Hỏa giáo, gọi tắt là Vạn Hỏa giáo.” Liễu Vân Mạn ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.
“Mặc kệ nó.” Liễu Mộng thờ ơ khoáy tay, chỉ vào công tử trẻ tuổi trước mắt: “Ngươi tốt nhất đừng nên nói láo. Ta và phu quân của ta đã học qua Hỏa Nhãn Kim Tinh, chỉ cần nhìn một chút thôi cũng biết ngươi nói thật hay nói dối.”
“Nói thật và nói dối thì nghe ra được, nhưng có liên quan gì đến nhìn?” Công tử trẻ tuổi cười nhạt, thản nhiên nói: “Huống chi, trước khi hỏi chuyện, hai vị tiên tử có phải nên nói ra thân phận, xem như phép lịch sự hay không?”
“Hỏi ngươi cái gì thì ngươi trả lời cái đó, đừng nói sang chuyện khác.” Liễu Mộng không vui. Ngoại trừ Hạ Thiên và một đám tỷ muội của nàng ra, nàng phiền nhất là người khác uốn nắn nàng sai lầm của nàng.
Liễu Vân Mạn trả lời thẳng câu hỏi của công tử trẻ tuổi: “Chúng ta đến từ Phiếu Miểu tiên môn, có lệnh phù do Cơ nữ hoàng ban xuống, cố ý đến Vạn Quỷ quật điều tra tung tích Vạn Hỏa tà giáo.”
Quả nhiên là Phiếu Miểu tiên môn, không nghĩ đến lại nhanh như vậy.
Công tử trẻ tuổi và ba vị lão giả liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy sự sợ hãi và kinh nghi của đối phương.
“Hai vị tiên tử sợ là đã đến nhầm chỗ rồi. Chúng ta chẳng có liên quan gì đến Vạn Hỏa giáo cả.” Công tử trẻ tuổi nở nụ cười hiền hòa, khiêm cung nói: “Đương nhiên, nếu có manh mối nào, chúng ta tất nhiên sẽ kịp thời hồi báo.”
Liễu Mộng lắc đầu: “Không đúng, ngươi đang nói láo.”
“Ồ, tại sao ngươi biết?” Công tử trẻ tuổi giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, vẫn lạnh nhạt như cũ.
Liễu Mộng không kiên nhẫn nói: “Cái gì thấy cũng chưa chắc. Ta nhìn thấy các ngươi đã khẳng định các ngươi không phải người tốt lành gì, cũng như chẳng làm chuyện gì tốt.”
Lão giả râu đỏ không nhịn được lên tiếng: “Tuy chúng ta là quỷ tộc, nhưng không phải tà ma ngoại đạo. Cho dù hai vị tiên tử đến từ Phiếu Miểu tiên môn, cũng không thể tự dưng nói xấu chúng ta được.”
“Có nói xấu hay không, thử một chút sẽ biết.” Liễu Mộng cười hắc hắc, nắm chặt nắm đấm đánh vào đầu lão đầu râu đỏ.
Một quyền gần như không có dấu hiệu nào, lão giả râu đỏ trong nháy mắt đổ mồ hôi lạnh cả người, liên tục thối lui về phía sau nhưng vẫn không kịp, bị quyền phong đánh trúng, bay ngược mấy chục bước, té lăn quay bên cạnh giếng Thú Ma.
Hai lão giả còn lại giận tím mặt, cùng nhau ngăn cản Liễu Mộng, lên tiếng quát mắng: “Lẽ nào lại như vậy? Chứng cứ gì cũng không có, lại ra tay đánh người. Người Phiếu Miểu tiên môn đều ngang ngược vô lễ như thế sao?”
“Chứng cứ, chứng cứ gì? Quả đấm của ta chính là chứng cứ.” Liễu Mộng tìm cớ để đánh, những chuyện khác hoàn toàn không nằm trong đầu của nàng. Hai người này dám ngăn cản nàng, nàng không khỏi hào hứng hơn.
Một lát sau, ba lão giả có chút không chống đỡ được.
“Cữu cữu, ngươi có ý gì vậy?” Công tử trẻ tuổi nhịn không được gấp lên, quát hỏi Độc Giác Quỷ Vương: “Nếu ngươi có ý kiến gì với ta thì cứ nói, tại sao lại để người ngoài ra tay với tam lão trong tộc chúng ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận