Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3688: Với đầu óc như nàng, nàng có đào hố ta cũng không sợ

“Vợ Tiểu Y Y, Bối nha đầu, hai người đang nói chuyện gì thế?”
Lúc này, Hạ Thiên ngáp một cái, từ trong phòng phóng ra, thuận miệng hỏi.
“Chẳng nói gì cả.” Tô Bối Bối trừng mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó nói: “Ta ăn xong rồi, ta đi làm đây.”
Nàng quay sang nói với Lam Y Nhân: ‘Ngươi cũng nên đi làm sớm một chút, đừng đến trễ. Lát nữa còn có một cuộc họp quan trọng đấy.”
“Ta biết rồi.” Lam Y Nhân mỉm cười gật đầu.
Hạ Thiên khinh thường nói: “Có cuộc họp gì quan trọng chứ? Nhàm chán muốn chết. Ở đó toàn mấy người thay phiên nhau nói nhảm.”
“Đó là tại ngươi.” Tô Bối Bối đương nhiên có ý kiến đối với lời này của Hạ Thiên: “Không họp, công ty nhiều chuyện như vậy, ngươi giúp đỡ sắp xếp sao? Báo cáo tài chính, ngươi cũng có thể giúp khơi thông trên dưới à?”
Hạ Thiên thuận miệng nói: “Ta không có hứng thú lãng phí nước bọt với đám ngớ ngẩn đó đâu.”
“Đúng vậy, ngươi không làm, còn không cho người khác làm, vậy ngươi mở công ty làm gì, trực tiếp đóng cửa đi.” Tô Bối Bối tức giận nói.
Hạ Thiên mỉm cười: “A, Bối nha đầu, hỏa khí của nàng lớn thật, có cần ta giúp nàng khơi thông một chút không?”
“Cút.” Tô Bối Bối trừng mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó kéo Lam Y Nhân đi: “Đi, chúng ta đi làm, không cần quan tâm đến tên sắc lang chết tiệt đó nữa.”
“Ông xã, bữa sáng trên bàn đấy.” Lam Y Nhân mỉm cười nói với Hạ Thiên: “Ta và Bối Bối đi làm, tự chàng chăm sóc cho mình nhé. Nếu chàng cảm thấy nhàm chán, chàng đi tìm A Cửu đi.”
Hạ Thiên còn chưa trả lời, Tô Bối Bối đã kéo Lam Y Nhân ra khỏi cửa.
“Đúng là nhàm chán.” Hạ Thiên nhai bánh mì khô khốc, đang nghĩ đến sẽ tìm ai để chơi tiếp theo, kết quả điện thoại lại vang lên.
Hạ Thiên móc điện thoại ra, lập tức nhấn nút nghe.
“A, Cửu nha đầu, nàng nhớ ta à?”
Trong điện thoại vang lên giọng nói của A Cửu, vẫn lãnh đạm như trước: “Có quỷ mới nhớ ngươi. Ngươi chơi chán rồi thì đến đây hỗ trợ. Chuyện bên này của ta còn chưa làm xong đấy.”
“Cửu nha đầu, nàng nhớ ta thì cứ việc nói thẳng, không nhất thiết phải tìm một cái cớ như vậy.” Hạ Thiên cười nói: “Nếu nàng không nhớ ta, ta sẽ không đến gặp nàng, ta đến kinh thành tìm Thanh Thanh nha đầu.”
A Cửu bó tay: “Vâng vâng vâng, nhớ ngươi đấy. Ngươi mau đến đây đi, Hạ Thiên đại lão gia.”
“Không đúng, phong cách này không giống nàng.” Hạ Thiên không khỏi nổi lên lòng nghi ngờ: “Cửu nha đầu, có phải nàng muốn lừa ta hay không?”
A Cửu đáp: “Đúng, ta đã đào xong hố, chờ ngươi qua đây, ngươi có qua hay không?”
“Cửu nha đầu, với đầu óc như nàng, nàng có đào hố ta cũng không sợ.” Hạ Thiên nhếch miệng.
“Ngươi.” A Cửu giận sôi lên, một lúc lâu mới nhịn xuống: “Ta không nói nhiều với ngươi nữa. Ngươi muốn đến thì đến nhanh một chút, không thì đừng đến nữa, đi tìm Thanh Thanh nha đầu hoặc Hồng Hồng nha đầu của ngươi đi.”
Hạ Thiên nghe xong, cảm thấy hơi lạ: “Hồng Hồng nha đầu là ai?”
“Ta nào biết.” Trong giọng nói của A Cửu có chút âm dương quái khí: “Không phải hôm qua ngươi có được một mỹ nhân nhi tên Hồng Hồng gì đó sao?”
“Cửu nha đầu, tin tức của nàng linh thông quá nhỉ.” Hạ Thiên bật cười: “Ta biết rồi, có phải vợ Tiểu Y Y đã nói chuyện với các nàng trong nhóm không?”
A Cửu trả lời: “Là Tô Bối Bối nói. Nàng ấy còn mắng ngươi là đại sắc lang, đại lưu manh, cuộc sống nát bét, không biết tiết chế, quấy nhiễu nàng ấy làm việc và nghỉ ngơi, bảo ta nhanh gọi ngươi qua đây, nếu không nàng ấy sẽ điên lên mất.”
Hạ Thiên cười nói: “Bối nha đầu đang ghen, khó trách sáng nay nàng ấy lại nóng tính như thế.”
“Ngươi nói sao thì nghe vậy.” A Cửu lười nhiều lời: “Tóm lại, ngươi mau sang đây đi. Vợ nhỏ Tiêm Tiêm của ngươi hình như ngã bệnh rồi. Nếu ngươi không đến, nàng ấy…”
Nói đến đây, A Cửu cúp điện thoại.
Mặc dù Hạ Thiên không biết Bạch Tiêm Tiêm mắc bệnh nặng gì nhưng nghe được một nửa thì không nghe được nữa, quả thật có chút khó chịu.
Hắn gọi lại nhưng A Cửu không nghe máy.
“Được rồi, qua đó xem một chút thì biết thôi.” Hạ Thiên cất điện thoại, ăn sáng xong thì nhảy ra ngoài cửa sổ, đạp trên vân quang, trong nháy mắt biến mất không thấy đâu.

Phù Lương.
Trà lâu bằng trúc gần như không còn chỗ ngồi.
Gần đây Tề gia tổ chức lễ hội ngắm trăng, du khách vãng lai dần dần nhiều hơn, thậm chí việc kinh doanh của các cửa hàng trong huyện cũng phát triển hơn không ít.
Một nam nhân người toàn lông lá dựa vào chống thuyền mà kiếm cơm chậm rãi bước vào trà lâu. Hắn ta vừa mới chở một khách nhân xong, tranh thủ thời gian rảnh rỗi đến trúc lâu uống trà sớm.
Vừa bước vào quán trà, hắn ta đã hét to một tiếng: “Tiểu nhị, mang cho ta một ấm trà ngon, phải là ngân câu của Nhiếp gia Hoàng Sơn nhé.”
“Này, Mao Thất ca, dạo gần đây làm ăn khấm khá nhỉ.” Có người quen nhìn thấy Mao Thất Trúc, mỉm cười nói: “Cũng dám uống trà của Nhiếp gia Hoàng Sơn, đúng là có bản lãnh nhỉ…”
Nam nhân lông lá nói: “Ngươi đúng là biết nói chuyện, tiền trà nước của ngươi tính cho Mao Thất Trúc ta nhé.”
“Ông chủ Mao thật hào phóng.” Người kia hô ứng một câu.
Có hô ứng tất nhiên cũng sẽ có mặt mũi.
Một nam nhân mặc tây phục miệng méo ngồi ở vị trí tốt nhất trà lâu, dựa vào lan can khịt mũi coi thường tác phong của Mao Thất Trúc: “Mặt lông, ngươi đắc ý gì chứ? Lần trước ngươi bị người Tề gia bóp cổ mang đi, nghe nói còn bị treo lên đánh vào lúc nửa đêm đúng không?”
“Lâm miệng chó, con mẹ nó ngươi nói hươu nói vượn gì đấy.” Mao Thất Trúc nghe xong, máu nóng bốc lên đầu: “Ai bị Tề gia treo đánh chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận