Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4151: Có phỉ báng hay không, tự ngươi biết

“Phu nhân, xin hỏi có gì dặn dò?”
Hai người bước đến gần, thái độ cung kính dò hỏi.
Bốp bốp.
Kim Hương Nguyệt không nói hai lời, trực tiếp cho mỗi người một bạt tai.
Lực đạo khá lớn, thiếu chút nữa đánh hai người ngã xuống đất.
Hai người bị đánh đến choáng váng, nhưng vẫn cố nén đau đớn, đứng thẳng người: “Phu nhân tha tội.”
“Ta bảo các ngươi canh nhà, các ngươi canh như vậy sao?”
Kim Hương Nguyệt chỉ vào vũng nước trà đọng trên nền gạch, lạnh lùng nói: “Nếu các ngươi không cho ta một lời giải thích hợp lý. Tối nay, ta đưa các ngươi đi cho rắn ăn.”
Hai người này đều sinh trưởng ở nước Xiêm La, liếc qua tiểu trùng màu đen trong nước trà liền biết đó là cái gì, sắc mặt trắng bệch, bịch một tiếng quỳ xuống đất.
“Phu nhân bớt giận. Đây là lão nô thất trách, xin hãy cho ta một cơ hội.”
Lão quản gia ngẩng đầu lên, bắt đầu thề thốt: “Ta nhất định sẽ bắt người hạ độc ra, chém hắn ta thành muôn mảnh.”
“Ta cũng thất trách, xin phu nhân giáng tội.” Nữ bảo tiêu ngược lại không lên tiếng giải thích.
“Bây giờ bổn phu nhân không rảnh để truy cứu các ngươi ai thất trách.”
Kim Hương Nguyệt hừ lạnh một tiếng: “A Đinh, ngươi lập tức đi đóng hết tất cả lối ra vào trong trang viên cho ta, bao gồm chuồng chó, ngay cả một con ruồi cũng không được phép thả ra. Nếu làm không được, bây giờ ta mang ngươi đi cho rắn ăn.”
“Vâng.” Nữ bảo tiêu gật đầu.
Kim Hương Nguyệt quát lớn: “Bây giờ thì lăn ra ngoài đi.”
Trong lòng nữ bảo tiêu thoáng yên tâm một chút, lộn nhào ra ngoài.
“Lão Bá, ngươi hãy đi điều tra cho ta.” Kim Hương Nguyệt lạnh lùng ra lệnh cho lão quản gia: “Trong khoảng thời gian ta ra ngoài, rốt cuộc đã có ai tiến vào thư phòng, còn có ai đã chạm tay qua số trà này, ngươi tìm bọn họ cho ta, sau đó đưa tất cả đến đây.”
Lão quản gia liên tục gật đầu: “Vâng, phu nhân, ta đi ngay đây.”
Đúng vào lúc này, một giọng nói ồn ào vang lên: “Này, có chuyện gì mà ồn ào thế?”
Một nam nhân trẻ tuổi ngáp một cái, bước vào trong thư phòng, thái độ cực kỳ bất lịch sự.
Người này vừa nhìn thấy Tô Bối Bối, ánh mắt lập tức sáng lên, có vẻ hưng phấn: “A, có mỹ nữ, không biết xưng hô như thế nào?”
Không đợi Tô Bối Bối phản ứng, hắn ta quay sang nhìn Kim Hương Nguyệt: “Mẹ kế, chẳng lẽ nàng ấy chính là vị hôn thê mà ngươi tìm cho ta? Đây là đại tiểu thư danh môn nhà ai thế?”
Tô Bối Bối cau mày, cực kỳ bất mãn đối với thái độ của người này.
Hạ Thiên cũng khó chịu nói: “Nói nhảm. Ngươi không biết nói tiếng người sao?”
Sắc mặt Kim Hương Nguyệt lạnh lại: “Ta đã nói rồi, ở trước mặt ta, nhất định phải nói bằng tiếng Trung cho đàng hoàng. Còn nữa, ngươi nên tôn trọng khách của ta một chút. Nếu không, ngươi biến ra ngoài cho ta.”
“Được được được.” Nam nhân trẻ tuổi lập tức chuyển sang tiếng Trung. Mặc dù khẩu âm hơi cứng nhưng người nghe vẫn có thể nghe hiểu: “Đúng là phiền phức.”
“Đây là con trai của người vợ trước với chồng của ta bây giờ, tên Mario.” Ánh mắt Kim Hương Nguyệt hiện lên sự chán ghét: “Tính tình ngang bướng, khiến hai vị không vui, mong hai vị bỏ qua.”
“Này, ngươi nói xấu ta ở trước mặt ta, ngươi không cảm thấy bất lịch sự sao?”
Mario hừ lạnh một tiếng, bất mãn nói: “Còn nữa, không phải cha của ta nói về cùng với ngươi sao?”
Kim Hương Nguyệt thản nhiên nói: “Xảy ra chút chuyện, ông ấy sẽ đáp chuyến bay khác trở về.” Mario cười lạnh, có chút châm chọc: “Khó trách ngươi lại dám la to ở đây. Người không biết còn tưởng rằng ngươi là nhất gia chi chủ nữa đấy chứ. Ngươi mang theo hai người lạ đến đây, đúng là điên nữ. Nơi này chẳng những là thư phòng, mà còn là Phật đường của gia tộc chúng ta. Người không tin Phật, tuyệt đối không thể vào.”
“Vậy không phải cái tên ngu ngốc ngươi cũng đã vào đây sao?” Hạ Thiên bĩu môi nói. Mario lạnh lùng nhìn Hạ Thiên: “Ta là Phật đồ cực kỳ thành kính. Từ đỏ ta đã tu hành ở các chùa miếu. Trí Đức đại sư còn nói ta có Phật tuệ. Nếu không phải trần duyên chưa hết, tương lai ta có thể sẽ trở thành cao tăng đại đức.”
Hạ Thiên nhịn không được cười nhạo. “Ngươi cười cái gì?” Lửa giận Mario dâng cao, quát to với Hạ Thiên: “Đừng tưởng rằng các ngươi có liên quan đến nữ nhân kia thì có thể chiếm được chỗ tốt trong nhà chúng ta. Ta nói cho các ngươi biết, hết thảy nơi này trong tương lai sẽ là của ta. Ai cũng không động được một phân một hào.”
Hạ Thiên lắc đầu, có chút giễu cợt: “Ngươi và tên ngốc đầu trọc trên máy bay đúng là cùng một tính tình. Rõ ràng ăn uống cá cược chơi gái, cái nào cũng có đủ, hơn nữa còn giết cả người, lại còn dám xưng danh là Phật đồ. Điều này không phải buồn cười lắm sao?”
“Ngươi, ngươi ăn nói bậy bạ gì đó?” Mario giật mình, vội quát: “Ngươi cũng dám phỉ báng ta.”
“Có phỉ báng hay không, tự ngươi biết.” Hạ Thiên mỉm cười: “Hơn nữa, ngươi còn mới giết người từ nửa tiếng trước.”
Kim Hương Nguyệt lạnh lùng nhìn chằm chằm Mario: “Ngươi đã giết ai?” “Ngươi lại đi tin tưởng một kẻ nói hươu nói vượn sao?” Mario cảm thấy vô cùng hoang đường, lập tức hiểu ra: “Mẹ kế, ngươi tìm người này đến chính là muốn hắn cố ý vu khống ta? Sau đó ngươi sẽ mượn cơ hội chiếm quyền thừa kế của ta, nuốt trọn tài sản của Chung gia.” Lúc này, lão quản gia vội vàng chạy đến, rống to: “Phu nhân, không xong rồi, tiểu thiếu gia chết rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận