Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2499: Quả nhiên là tai hoạ do tên kia gây ra

“Rầm!”
Mặc dù Tô Bối Bối không dùng hết toàn lực, nhưng một quyền kia lại rất mạnh, cho dù đánh vào hư không thì cũng phát ra tiếng nổ bôm bốp.
Vô số Bàng Thu Nghiên đang nhào về phía Tô Bối Bối giống như thuyền gặp vòng xoáy trên biển, tất cả đều không tự chủ được bay đến trước nắm đấm của Tô Bối Bối.
Ảo ảnh trùng điệp, múa may tứ phía.
Di chứng để lại chính là hung ác đánh trúng bản thể của Bàng Thu Nghiên.
“Phốc!”
Bàng Thu Nghiên lập tức phun máu, xoay tròn bắn ngược ra ngoài, rồi nặng nề đập vào vách tường, trượt dài xuống trực tiếp bất tỉnh nhân sự.
Tô Bối Bối lười đi xem nữ nhân kia còn sống hay đã chết, nàng giương mắt nhìn chung quanh, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại: “Biến phòng ta thành cái dạng này, thực sự là…”
Có điều Tô Bối Bối cũng không thèm sửa sang lại, chậm rãi tiến lên hai bước, bỗng nhiên nàng cảm thấy có chút không đúng, quay người lại sờ soạng trong hư không, vội hô lên: “Đây là cái gì?”
Chỉ thấy chỗ vừa bị một quyền của nàng đánh trúng vậy mà xuất hiện một khe hở.
Không khí không phải vách tường ư, sao lại có khe hở?
Tô Bối Bối lấy tay dọc theo khe hở trong không khí, sau đó bỗng dưng hơi dùng sức, chỉ thấy không khí vỡ vụn thành từng mảnh như thủy tinh, tiếp theo lộ ra một không gian khác y hệt căn phòng hiện tại nàng đang đứng.
“Cái quái gì vậy?” Tô Bối Bối tiến lên phía trước rồi thấy được người ngoại quốc tên là Sebastian gì đó.
Lúc người nước ngoài nhìn thấy Tô Bối Bối tròng mắt như sắp lồi lên, há mồm vừa muốn nói gì: “Ngươi...... A!”
Hắn còn chưa nói hết câu mà Tô Bối Bối đã tiện tay tát cho hắn một cái, nàng thực sự không có tâm trạng lãng phí thời gian với người này.
Thế là người nước ngoài đó cũng không tấu hài nữa, trực tiếp đi nhận cơm.
Tuy nhiên cũng chính bởi vì hắn nhận cơm hộp, nên ở một bên khác Đường Mộc vừa mới muốn bò dậy bỗng dưng lăn đùng ra đất, hoàn toàn không hó hé gì.
Triệu Thanh Thanh quay đầu kỳ quái nhìn Đường Mộc, có chút hoài nghi có phải bản thân quá nhạy cảm hay không, hình như lúc này Đường Mộc vừa động đậy thì phải?
“Yên tâm, hắn đã chết, chỉ là có chết thật hay không thì chưa biết.”
Tô Bối Bối giống như bước ra từ trong hư không, chậm rãi đi đến trước mặt Triệu Thanh Thanh.
Triệu Thanh Thanh nhìn thấy Tô Bối Bối, không khỏi có chút bất ngờ, rất nhanh liền hỏi một câu: “Những người khác đâu?”
“Không biết.”
Tô Bối Bối lắc đầu, “Chắc hẳn cũng ở ngay bên cạnh.”
“Không gian này kỳ thực không lớn, hơn nữa còn có vách ngăn, chỉ cần đánh đổ nó là có thể tìm được bọn họ.”
Triệu Thanh Thanh đồng ý với suy đoán của Tô Bối Bối: “Vậy trước tiên tìm những người khác đã, sau đó đánh đổ hết cái không gian này.”
......
Một bên khác, Ninh Nhụy Nhụy còn kẹt ở trong cái gọi là Kim Chung Trảo, mãi không thoát ra được.
Đa Minh Quang ngồi xếp bằng bên ngoài, trong tay bấm ấn quyết, hờ hững nói: “Ninh thí chủ, ngươi đừng vùng vẫy nữa, vẫn nên thành thực lại đi.”
Ninh Nhụy Nhụy cũng không có gấp gáp, tiện tay gõ gõ chỗ đó, thử thăm dò nhược điểm của Kim Chung Trảo.
“Mật Tông Vô Thượng Kim Chung Trảo của ta là thứ hoàn mỹ không tỳ vết, ngươi không đánh vỡ được đâu.”
Đa Minh Quang lắc đầu, khuyên bảo: “Nó vốn dùng để đối phó với Hạ Thiên, đáng tiếc trận chiến lần trước ta chưa kịp dùng nó đã bị hắn đánh ngất.”
“Có điều ngươi đã là nữ nhân của Hạ Thiên, thì dùng trên người ngươi cũng hợp lý.”
“Quả nhiên lại là tai họa do đồ lưu manh kia gây ra.” Ninh Nhụy Nhụy khẽ thở dài, đồ lưu manh đáng chết kia đúng là phiền phức, người không ở đây mà còn gây ra nhiều chuyện như vậy, đúng là kẻ đứng đầu thiên hạ.
Đa Minh Quang cười ha ha, nói với Ninh Nhụy Nhụy: “Kỳ thực Ninh thí chủ ở nước ngoài cũng rất nổi tiếng đó, ta đã từng thấy qua trận đấu của ngươi.”
“Nếu như không phải bên trên có lệnh, thì ta cũng xem như là người hâm mộ, sẽ không bất kính với ngươi.”
“Miễn đi.”
Ninh Nhụy Nhụy đưa tay ra hiệu đối phương ngừng lại, “Mặc dù nói fan là người đáng yêu, nhưng mà fan kiểu như ngươi thì ta thực sự không cần.”
“Ha ha, không sao.” Đa Minh Quang thở dài nói: “Sau khi Ninh thí chủ tuyên bố xuất ngũ, ta đã từng buồn bã đau lòng.”
“Tuy nhiên ngươi có thể tìm được bạn đời giống như Hạ Thiên, cũng rất xứng đôi.”
Trước giờ Ninh Nhụy Nhụy đều không thích bàn chuyện riêng tư với người khác, nàng nói thẳng luôn: “Xứng hay không, không liên quan gì đến hòa thượng ngươi nhé.”
“Đúng là không liên quan thật.” Đa Minh Quang đang cười nói bỗng nhiên cảm giác ấn quyết trong tay có chút dao động, hắn hơi biến sắc, nhưng vẫn cười nói: “Thật ra ta không có ác ý gì với Ninh thí chủ cả, chỉ là muốn giữ ngươi lại ở đây ba ngày thôi.”
“Ta biết trong ba ngày coi như không ăn không uống ngươi cũng sẽ không có vấn đề gì, đúng không.”
“Có vấn đề hay không, thì không quan trọng.”
Ninh Nhụy Nhụy tìm được chỗ nào đó trong Kim Chung Trảo, nàng đột nhiên dừng lại: “Quan trọng là ta không thích bị nhốt.”
Đa Minh Quang lắc đầu thở dài nói: “Chúng sinh trên đời bị đủ loại phiền não vây chặt, không bị ràng buộc thì có mấy người?”
“Ta không rảnh nói chuyện tào lao với ngươi.” Ninh Nhụy Nhụy lạnh lùng nói: “Trước tiên phá vỡ cái lồng này của ngươi rồi nói tiếp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận