Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2856: “Muốn chạy trốn à? Không có cửa đâu!

“Tuy là nói như vậy, nhưng không ai có thể cam đoan nó tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm.” Công tử trẻ tuổi run lên nhưng vẫn cố gắng chống chế: “Chi bằng như thế này, dù sao tuổi tác tam lão trong tộc đã cao, cơ thể khó mà chịu đựng được sự giày vò, chi bằng để ta làm thay. Chỉ cần ta qua được khảo nghiệm của Tỏa Ma Kính, điều này đủ để chứng minh chúng ta không phải người trong Ma giáo.”
Liễu Mộng nhếch miệng, hoàn toàn khinh thường đối với điều này: “Ta thấy các ngươi không dám chiếu rồi, các ngươi nhất định có vấn đề.”
“Lời này của ngươi là có ý gì, rõ ràng ngươi đang làm nhục Quỷ tộc chúng ta.” Lão giả lông mày đứt đoạn tức giận, quát to với Liễu Mộng và Liễu Vân Mạn, thậm chí là Độc Giác Quỷ Vương: “Ta thấy các ngươi nhất định lòng dạ khó lường, không có ý tốt, chúng ta tuyệt không thể mắc lừa. Hai nữ nhân này không rõ lai lịch, ai biết có phải từ Phiếu Miểu tiên môn đến hay không, nói không chừng là giả mạo thì sao. Năm đó, nếu không có Quỷ tộc chúng ta, Độc Giác quỷ ngươi đã sớm chết rồi, làm sao có thể lên làm Quỷ vương? Bây giờ ngươi đến để lấy oán trả ơn sao?”
Độc Giác Quỷ Vương nghe xong, trong lòng khó chịu, trực tiếp phản bác: ‘Năm đó, đích thật bổn vương chịu ân huệ của Quỷ tộc các ngươi, nhưng về sau ta cũng đã có hồi báo rồi mà. Năm đó, ngay cả Ngân Tu quỷ vương các ngươi cũng đã nói ân oán giữa chúng ta đã được xóa bỏ. Bây giờ các ngươi gặp nạn, nói đến tìm nơi nương tựa, bổn vương không nói hai lời đã đưa giếng Ma Thú cho các ngươi, sao bây giờ các ngươi lại nói là lấy oán trả ơn. Huống chi, Vạn Hỏa tà giáo người người có thể tru diệt. Bây giờ, bọn họ chỉ muốn các ngươi phối hợp một chút mà thôi, các ngươi đã ra sức từ chối, chẳng lẽ các ngươi thật sự là tà giáo sao?”
“Buồn cười!” Lão giả râu đỏ nổi giận, chỉ vào Độc Giác Quỷ Vương quát to: “Đây không phải vấn đề phối hợp hay không phối hợp, mà là các ngươi có ý đồ xấu. Các ngươi rõ ràng có ý đồ xấu, lại muốn buộc chúng ta ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, tuyệt đối không thể.”
“Đúng vậy.” Hai lão giả còn lại phối hợp gật đầu.
Công tử trẻ tuổi âm thầm cảm thán. Ba lão đầu này nhìn thì tưởng chừng như giảo hoạt nhưng thật ra lại ngây thơ cực kỳ.
“Các ngươi nói nhảm nhiều như vậy, chính là không muốn soi gương chứ gì?” Liễu Mộng nghe xong, không kiên nhẫn được nữa, nói với Liễu Vân Mạn: ‘Mạn Mạn, ngươi đừng lãng phí thời gian nữa, cứ để ta đánh cho chúng hiện nguyên hình là xong.”
Liễu Vân Mạn nhẹ gật đầu: “Nếu bọn họ đã không phối hợp, vậy ngươi ra tay đi.”
Nói xong, nàng giơ Tỏa Ma Kính lên, đón lấy ánh nắng từ lá cây chiếu xuống.
Ánh nắng chiếu vào mặt kính, lập tức phát ra một vòng sáng màu trắng. Vòng sáng này giống như tiên giới mới có, nhìn thánh khiết và hư ảo. Bất kỳ tà ma ngoại đạo nào bị nó chiếu vào, nhất định không chỗ che thân.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi ngẩn ra.
Liễu Vân Mạn thản nhiên nói: “Bốn vị, mời tiến vào phạm vi kính chiếu.”
Công tử trẻ tuổi nhìn ba lão giả, hiển nhiên đang trưng cầu ý kiến của bọn họ. Đáng tiếc, hắn ta không nhận được bất kỳ lời đáp lại nào, không khỏi thở dài, chậm rãi bước vào vòng sáng Tỏa Ma Kính.
“A, hắn ta là giống loài gì thế? Nhiều lông quá.” Liễu Mộng liếc nhìn công tử trẻ tuổi bên trong vòng sáng, chỉ thấy hắn ta râu tóc dày đặc, giống như viên hầu.
Độc Giác Quỷ Vương đáp: “Tu quỷ tộc bổn tướng đa phần đều như vậy.”
“Biểu ca không có vấn đề gì chứ?” Tuyết Khỉ La có chút ngoài ý muốn hỏi.
Liễu Vân Mạn từ chối cho ý kiến, thản nhiên nhìn ba vị lão giả: “Đến phiên các ngươi.”
Ba vị lão giả trao đổi một hồi, lão giả râu đỏ bước ra khỏi hàng đầu tiên, chậm rãi bước đến chỗ Tỏa Ma Kính. Khi đi ngang qua công tử trẻ tuổi, khóe miệng ông ta đột nhiên khẽ động, rất nhanh giả bộ như không có chuyện gì bước đến Tỏa Ma Kính.
“Thanh Viêm Phần Quỷ.”
Lão giả râu đỏ vừa định bước vào vòng sáng, bỗng nhiên biến sắc, trong thời gian cực ngắn bóp ấn niệm quyết, một ngọn lửa màu đen từ trong miệng ông ta phun ra ngoài, như thủy triều phun về phía hai người Liễu Vân Mạn.
“Cẩn thận.” Liễu Vân Mạn khẽ quát một tiếng, thân hình nhấc lên giữa không trung.
Độc Giác Quỷ Vương nhìn thấy ngọn lửa màu đen, cũng giật nảy người, vội vàng nắm Tuyết Khỉ La đằng không bay lên.
Ngược lại bốn tiểu quỷ canh cổng không có thủ đoạn né tránh, mắt thấy sắp bị ngọn lửa thiêu chết.
Tiểu quỷ số một bị dọa đến hồn phi phách tán: “Mau trốn đi, nếu không, chúng ta sẽ bị thiêu chết.”
Tiểu quỷ số hai cũng la lên: “Chúng ta không biết bay.”
Tiểu quỷ số ba cái khó ló cái khôn: “Không thì chúng ta độn địa.”
Tiểu quỷ số bốn mờ mịt hỏi lại: “Chúng ta học độn địa từ lúc nào vậy?”
Nghe xong, bốn tiểu quỷ nhìn nhau, không khỏi rơi vào tuyệt vọng.
Cũng may Liễu Mộng còn chưa chơi chán bốn tiểu quỷ, thân hình lóe lên đã chộp lấy bốn người, giúp bọn chúng thoát khỏi nguy hiểm.
“Mau rút lui xuống giếng.” Lão giả râu đỏ nhân cơ hội này quay người lùi nhanh lại, đồng thời rống to với công tử trẻ tuổi.
Công tử trẻ tuổi vốn cho rằng hắn ta có thể lừa dối quá quan, nhưng lần này xem như đóng đinh thân phận giáo đồ Vạn Hỏa giáo, đành phải bất đắc dĩ đi theo.
Bốn người nhảy vào giếng Thú Ma.
Lúc này, Liễu Vân Mạn vận khởi Tỏa Ma Kính, thu ngọn lửa màu đen như thủy triều kia vào trong kính.
“Muốn chạy trốn à? Không có cửa đâu.” Liễu Mộng nhìn thấy bốn người nhảy vào trong giếng, không chút nghĩ ngợi cũng nhảy vào theo. Liễu Vân Mạn cũng không kịp ngăn cản.
“Miệng giếng thông đến hướng nào?” Liễu Vân Mạn không khỏi gấp lên, quay đầu nhìn Độc Giác Quỷ Vương.
Độc Giác Quỷ Vương không khỏi do dự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận