Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4162: Bối nha đầu, ta là thiên tài

Đáng tiếc, ngay cả rắm cũng chẳng có mà dùng.
Hạ Thiên cảm thấy bình thường, đương nhiên chịu hai đao của người này không phải hắn.
Cách đó không xa, Long Bà âm La đang ganh đua cao thấp với Tô Bối Bối lộ ra ánh mắt khiếp sợ, phẫn nộ quát lớn: “Hai người các ngươi làm gì thế?”
Hòa thượng giám tự và hòa thượng lông mày trắng đều vô cùng kinh ngạc. Bọn họ tin chắc rằng người bị đâm vừa rồi là Hạ Thiên, tại sao trong chớp mắt lại thay đổi?
“Cút sang một bên, hai tên phế vật các ngươi.”
Long Bà âm La tức giận quát, sau đó đánh ra hai chưởng, đánh bay hòa thượng lông mày trắng và hòa thượng giám tự ra ngoài, đồng thời thu hồi huyết tương trong cơ thể bọn họ.
Khí tinh thần của hai người băng tán, một lần nữa quay trở về hai cái túi da bọc hai khung xương vô dụng.
“Quả nhiên, vẫn không thể dùng ý thức lão đồ còn sót lại được.”
Long Bà âm La hừ lạnh một tiếng, thu lại chưởng lực, lạnh lùng nhìn Hạ Thiên: “Tà pháp của tiểu tử ngươi có thể khiến cho lão đồ phản bội ý chí của ta, ta quả thật đã xem thường ngươi rồi.”
Hạ Thiên nói: “Đầu óc của ngươi cũng chỉ được bấy nhiêu mà thôi.”
“Khi đánh nhau mà còn phân tâm, ngươi cũng quá xem thường ta rồi.”
Tô Bối Bối vọt đến trước người Long Bà âm La, bay lên đá một cước vào chính giữa mặt hắn ta, đá bay ông ta ra ngoài.
Lực đạo rất lớn, thậm chí thiếu chút nữa đạp nát đầu đối phương: “Bối nha đầu, khí lực của nàng đã lớn hơn, nhưng vẫn còn chưa đạt đến trình độ.” Hạ Thiên mỉm cười bình luận: “Nàng có thể tìm muội muội chân dài hoặc vợ sát thủ học võ công có hệ thống. Như vậy, một cước vừa rồi của nàng có thể giết chết ông ta.”
“Tại sao ngươi không học đi?” Tô Bối Bối tức giận trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Trước đó Triệu Vũ Cơ đã tiến hành đặc huấn cho ta, cũng không có tác dụng gì. Ta lại thích công kích tùy tâm sở dục hơn.”
Hạ Thiên lắc đầu, nghiêm túc nói: “Bối nha đầu, ta là thiên tài, nàng làm sao có thể so sánh với ta được. Ta đã sớm không cần bất cứ chiêu thức nào, chỉ tùy tiện một quyền là có thể đánh chết ông ta. Hiện tại nàng còn chưa làm được.”
“Muốn ta học, bọn họ dạy ta cũng phải dạy một cách thực tế chứ.” Tô Bối Bối bất mãn nói: “Như lần trước đấy, chỉ hạn chế tự do của ta, cũng không học được những thứ hữu dụng.”
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Nói không chừng lần trước chính là hạn chế nàng, không cho nàng quấy rối thì sao? Ai bảo Bối nha đầu nàng không bao giờ chịu nghe lời, thích chạy loạn khắp nơi…”
“Đánh rắm.” Tô Bối Bối không đồng ý với lời nói của Hạ Thiên: “Ta chưa từng chạy loạn. Ta chỉ thích du lịch. Nếu không phải ngươi luôn quấn lấy ta, ta cần phải tránh khắp nơi sao?”
Hạ Thiên không hiểu: “Bối nha đầu, thật ra vấn đề nằm ngay ở chỗ này, nàng tránh cái gì?”
“Thế ngươi nói là cái gì?” Tô Bối Bối tức giận trả lời một câu.
Trong lúc hai người đang đấu võ mồm, một âm thanh già nua buồn bực vang lên:
“Chân huyết như vũ, âm sát khởi.”
Tiếp theo, toàn bộ hậu viện bỗng nhiên bị một tầng mây màu đỏ thẫm che khuất, trong không khí tràn ngập một mùi máu tươi quỷ dị khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
A Sai đang băng bó phần bụng của mình, cái mũi giật giật, lập tức ói ra.
Điều quỷ dị chính là, hắn ta ói ra không phải cơm tối hay nước chua trong dạ dày mà là máu.
Phun ra là không ngăn lại được.
Gương mặt và cơ thể của A Sai dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được khô quắt xuống, đành phải hô to với Hạ Thiên: “Cứu, cứu ta.”
“Ngươi không còn chuyện gì ở đây.” Hạ Thiên liếc mắt nhìn hắn ta, lập tức một cước đạp bay hắn ta ra ngoài, ngã xuống bên ngoài hậu viện.
Vừa rời khỏi phạm vi đám mây màu đỏ cổ quái, sát thủ A Sai lập tức ngừng nôn mửa, người cũng nhanh chóng khôi phục lại.
Đúng là quá quỷ dị!
A Sai không khỏi sợ hãi trong lòng. Cuộc chiến tầng cấp như thế, hắn ta hoàn toàn không có cách nào nhúng tay vào.
Tuy nhiên, hắn ta cũng không muốn cứ như vậy mà rời đi. Hắn ta nghĩ, phương trượng nơi này là ác quỷ, hòa thượng trong chùa chưa chắc đã sạch sẽ.
Mặc dù hắn ta không giúp được Hạ Thiên ở phương diện chiến đấu, nhưng thay hắn giải quyết đám tiểu lâu la trong chùa, thuận tiện lục soát một chút, nói không chừng còn có thể tìm được vật hữu dụng đối với Hạ Thiên.
Tâm niệm vừa động, hắn ta lập tức xông vào bảo điện quan trọng nhất của thiền chùa Kim Cương.
Thiện phòng hậu viện, mùi huyết tinh càng lúc càng đậm.
“Đúng là buồn nôn.” Mặc dù Tô Bối Bối không đến mức nôn mửa nhưng ngửi được mùi này cũng phải cau chặt mày.
Âm thanh già nua của Long Bà âm La từ bốn phương tám hướng vang lên: ‘Hừ, buồn nôn? Đây là dũng tuyền âm huyết mà ta đã cất giữ gần trăm năm. Các ngươi hãy cố gắng hưởng thụ một chút.”
“Xem ra, ngươi chính là âm Huyết Thần Sứ.” Tô Bối Bối lạnh giọng nói.
Long Bà âm La lạnh lùng đáp lại: “Phải thì như thế nào, không phải thì như thế nào? Các ngươi biết thì có lợi ích gì, còn không phải trở thành chất dinh dưỡng của dũng tuyền âm huyết ta sao, từ đó giúp ta phát triển.”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Ngươi nằm mơ quá rồi. Với chút bản lãnh đó của ngươi chỉ có thể thúc đẩy đám đầu óc không tốt mà thôi.”
“Ta đã sớm nghe nói ngươi cực kỳ cuồng vọng, vốn tưởng rằng chỉ là lời đồn mà thôi.”
Ý khinh thường cũng tràn ngập trong giọng nói của Long Bà âm La: “Bây giờ xem ra, ngươi cũng chỉ là một tên đầu óc ngu si, tự cao tự đại, tự cho là đúng mà thôi, lại còn không biết tự lượng sức mình.”
“Chà chà, còn biết không ít thành ngữ nhỉ? Ngươi định thi văn sao?” Hạ Thiên nhếch miệng: “Được rồi, ta lười lãng phí thời gian với ngươi ở đây lắm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận