Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2448: Chỉ bằng cái đồ chơi này sao?

"Vợ Y Y, nàng thừa nhận ta là người của nàng, à không đúng, nàng là người của ta mới đúng." Hạ Thiên ôm chặt Y Tiểu m, không nhịn được sửa lại một xíu, nghĩ lại nghĩ lại, dường như cũng không có gì không đúng cả, cười hì hì nói: "Được rồi, chuyện này không đáng kể, nàng là người của ta, hay ta là người của nàng, cũng không có sai."
Y Tiểu Âm cạn lời lườm Hạ Thiên một cái, cũng chẳng quản hai cái tay chiếm tiện nghi của hắn.
"Y tiểu thư, ngươi quả nhiên đã thay đổi rồi." Ứng Mộng Bạch có chút bất đắc dĩ lắc đầu, vô cùng cảm khái nói: "Ngươi thuở nhỏ khí chất lạnh lùng, hầu như không ai dám tới gần ngươi, nhưng bây giờ lại trở nên có phần dễ dãi, thực sự là làm ta đau lòng."
Âm Vô Vũ khẽ cười ha ha, nói: "Cho nên ngươi không hiểu tiểu Y tí nào, từ nhỏ nàng chính là một người thiện lương và ấm áp, cái gọi là lạnh lùng mới là giả vờ giả vịt, ngươi cảm thấy nàng là người khó gần, chẳng qua là bởi vì nàng và ngươi căn bản không phải là cùng một loại người."
"Có lẽ vậy." Ứng Mộng Bạch cũng không xoắn xuýt vấn đề này, chuyển đề tài, nói tiếp: "Vẫn là nói về điều kiện của ta đi, danh ngạch Tiểu Tiên Giới ta có thể từ bỏ, nhưng mà Trường Sinh Bí Pháp của âm Hậu, nhất định phải thuộc về ta. Bằng không thì, chẳng thà ta trực tiếp mật báo cho âm Hậu, sau đó lấy được một chút đồ tốt từ nàng."
Con ngươi của âm Vô Vũ hơi co rụt lại, dò hỏi: "Ngươi biết nàng ở đâu ư?"
"Đáp ứng điều kiện của ta trước đã." Ứng Mộng Bạch không hề bị lay động.
"Vậy ngươi phải hỏi Hạ Thiên và tiểu Y." Lúc này, âm Vô Vũ cười rất sảng khoái, "Hạ Thiên đã đáp ứng tiếp nhận vị trí tộc trưởng Huyền âm tộc, tiểu Y đương nhiên chính là tộc trưởng phu nhân, ngươi có yêu cầu gì, thì nói với bọn họ."
"Á à, tìm một người ngoài tới làm tộc trưởng?" Trong giọng nói của Ứng Mộng Bạch tràn đầy trào phúng, "m Vô Vũ, ngươi đây là cho rằng âm Hậu bị phản phệ, không dám bắt ngươi, đúng không?"
Âm Vô Vũ lắc đầu: "100 năm trước, ta cũng là người ngoài. Các đời tộc trưởng của Huyền âm tộc không có một ai là người sinh sống ở đây, ngươi biết tại sao không?"
"Không biết." Ứng Mộng Bạch lắc đầu, nhìn âm Vô Vũ rồi nói: "Thời điểm ta ra đời, hình như ngươi chính là tộc trưởng, cũng không ai nghe nói qua các tộc trưởng trước thời của ngươi. Có điều, ngươi muốn giao vị trí tộc trưởng, cần phải đi xin ý kiến của âm Hậu, còn có ý kiến của các tộc nhân trên đảo sao?"
"Không cần." Vẻ mặt của âm Vô Vũ thành thật nói: "Ta là tộc trưởng, chỉ cần ta giao Sương Nguyệt Lệnh, và Điệp Mộng Tâm Pháp cho Hạ Thiên, hắn sẽ trở thành tộc trưởng, ai phản đối cũng không được."
Ứng Mộng Bạch lạnh nhạt nói: "Thế thì tùy ngươi, dù sao ta cũng không hứng thú vị trí tộc trưởng cho lắm, thứ mà ta muốn chỉ có Trường Sinh Bí Pháp của âm Hậu, chỉ cần các ngươi giao ra đây, ta liền giúp các ngươi."
"Theo ta nhớ, Ứng Hiểu Nguyệt gì đó cũng muốn Trường Sinh Bí Pháp của âm Hậu, mà tên đần cũng họ Ứng, có phải là cùng một phe không?" Hạ Thiên chợt nhớ tới một chuyện, hỏi Y Tiểu m.
Y Tiểu Âm gật gù: "Bọn họ quả thật có chút quan hệ, ta đoán Ứng Hiểu Nguyệt sở dĩ dám đến đảo Sương Nguyệt, nhất định là có liên quan đến hắn."
"Được rồi, ta hỏi lần cuối." Ứng Mộng Bạch cũng hết kiên nhẫn, nhìn thẳng Hạ Thiên và Y Tiểu m: "Rốt cuộc các ngươi có đáp ứng điều kiện của ta hay không."
Hạ Thiên đang muốn mở miệng, Y Tiểu Âm lại ngăn lại, sau đó nói: "Bọn ta tới đảo, mục đích duy nhất chính là giết âm Hậu, giải phóng tất cả mọi người trên đảo Sương Nguyệt. Còn những thứ khác, các ngươi muốn thì cứ tự đi cầm lấy."
"Y tiểu thư, ngươi nói như vậy làm ta có chút mơ hồ." Ứng Mộng Bạch cười khẽ ha ha, chỉ vào Y Tiểu Âm rồi nói: "Ngươi tốt nhất là nói rõ một chút, nếu không thì sau này xảy ra hiểu lầm gì thì không hay cho lắm."
"Đồ đần nhà ngươi, có vậy cũng nghe không hiểu à?" Hạ Thiên khó chịu trừng người này một cái, "Ý của vợ Y Y đã rất rõ ràng, bọn ta không có hứng thú hợp tác với ngươi, cũng không cần sự hỗ trợ của ngươi. Ngươi muốn cái gì, chính ngươi đi lấy, đừng có coi bọn ta đần giống như ngươi."
Ứng Mộng Bạch khẽ thở dài một hơi, lắc đầu nói: "Ban đầu còn nghĩ đám các ngươi đang mưu đồ loại chuyện hệ trọng này, khẳng định đều có đầu óc, hiện tại xem ra là ta nghĩ lầm rồi. Đã như vậy, vì để ngừa dây cà ra dây muống, tránh các ngươi phá hỏng kế hoạch của ta, chỉ có thể ép các ngươi tiếp tục sống ở đây, hoặc là ta trực tiếp giết các ngươi."
"Đồ đần nhà ngươi đang uy hiếp bọn ta à?" Hạ Thiên hờ hững, "Cơ mà, ngươi có đủ thực lực không?"
"Đương nhiên là có." Ứng Mộng Bạch cũng không khách khí, đột nhiên buông lỏng hai tay, móng tay trắng mở ra như ống nước, vô số ánh sáng màu trắng từ móng tay của hắn chảy ra.
Chỉ chốc lát sau, toàn bộ không gian liền trở nên trắng tinh, giữa không trung lại có một vầng trăng đen treo giữa trời.
"Huyền Nguyệt Chiếu Bạch." Ứng Mộng Bạch lơ lửng giữa không trung, vầng trăng đen ngự trên đầu, con mắt màu trắng lạnh lùng nhìn Hạ Thiên, Y Tiểu Âm và âm Vô Vũ, "Nếu các ngươi ngoan ngoãn ở lại đây, thế thì sẽ không có chuyện gì. Chờ ta làm xong việc, liền sẽ tới đây thả các ngươi. Nếu không thì mặt trăng đen này sẽ chiếu các ngươi thành bạch cốt, cuối cùng hóa thành một vũng nước màu trắng."
Vầng trăng đen kia tỏa ra ánh sáng màu đen, quả thật mang theo một nhiệt độ quỷ dị, bao vây ba người Hạ Thiên, nhưng lại chừa cho bọn họ không gian đứng.
"Chỉ bằng cái đồ chơi này liền muốn vây khốn ta và vợ Y Y ư?" Hạ Thiên bĩu môi, khinh thường nói: "Hay là ngươi tự ở lại đây, chậm rãi hưởng thụ đi."
Ứng Mộng Bạch hừ lạnh một tiếng, giơ tay, chỉ về phía Hạ Thiên: "Vậy ta liền để cho ngươi biết sự lợi hại của Huyền Nguyệt Chiếu Bạch!"
"Cẩn thận." Y Tiểu Âm biến sắc, theo bản năng đẩy Hạ Thiên ra.
Chỉ đáng tiếc là đã muộn, mặt trăng đen giữa không trung bỗng dưng chiếu xuống vài tia sáng màu đen, trực tiếp thiêu đốt thân thể của Hạ Thiên thành một cái lỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận