Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1620. Ta đi chinh phục dị giới

"Cái kia, cô Tô, ta thấy trường học của các ngươi đều sắp thành hoang phế, là thật đóng cửa bởi vì Hạ Lãnh à?" Hàm Hàm tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác.
"Việc này, thật ra thì đúng là như vậy." Tô Mặc hơi bất đắc dĩ nói, "Vừa mới bắt đầu vẫn chỉ là số ít học sinh nghỉ học, nhưng dần dần, hình như mọi người cũng hiểu rõ nguyên nhân những học sinh khác nghỉ học. Sau đó lan ra giống như virus, tóm lại, không đến hai năm, trường học đã bắt đầu chống đỡ không nổi, đến trước đây không lâu, trường học chính thức tuyên bố phá sản."
Dừng lại một chút, Tô Mặc nói bổ sung: "Thật ra thì lúc đầu ta cũng đã rời khỏi trường học, nhưng vì tránh né tên theo dõi điên cuồng đó nên ta đã trốn vào đây, không ngờ vẫn bị hắn tìm được."
"Người bạn trai kia của ngươi là kẻ theo dõi điên cuồng?" Hàm Hàm nhìn gã đeo kính đã bị bắt lại một chút, có chút tò mò hỏi.
"Hắn không phải bạn trai của ta, thật ra thì ta cũng không quen hắn, chỉ có thể coi là nhận biết." Tô Mặc bất đắc dĩ nói, "Sau đó cũng không biết đầu óc hắn xảy ra vấn đề hay là thế nào, dù sao thì hắn cứ nhất định ta là bạn gái của hắn. Bắt đầu không ngừng quấy rối theo dõi ta, ta báo cảnh sát rất nhiều lần, nhưng cảnh sát cũng không có quá nhiều biện pháp làm gì hắn. Bởi vì dựa theo pháp luật, hắn không tạo thành tổn thương thực chất gì đối với ta, cảnh sát cũng chỉ có thể cảnh cáo hắn một chút, nhiều nhất là nhốt hắn mấy ngày. Nhưng hôm nay, hắn lại phát rồ trực tiếp muốn giết ta..."
Tô Mặc vô ý thức sờ lên ngực, nàng nhớ là mình bị đâm một dao, nhưng hiện tại, hình như chỗ đó đã lành lại, cái này khiến nàng bắt đầu hoài nghi có phải mình tính sai hay không.
"Lúc con trai của ta đưa di động đưa cho ngươi có nói gì không?" Hạ Thiên vẫn không hiểu rõ, vì sao hùng hài tử nhà hắn lại đưa di động cho Tô Mặc này?
Thật muốn tặng di động cho người nào thì đưa cho nha đầu Hàm Hàm này thích hố người, Hạ Thiên cũng cảm thấy bình thường, nhưng tại sao phải đưa cho Tô Mặc, một giáo viên dáng dấp cũng không xinh đẹp này chứ?
"Thật xin lỗi, Hạ tiên sinh, khi Hạ Lãnh đưa điện thoại di động cho ta đã nói với ta một câu, ta không biết ý nghĩ trong câu nói đó, cho nên, ta sẽ thuật lại nguyên thoại cho ngươi đi." Tô Mặc rốt cục nhớ lại.
Sau đó, Tô Mặc bắt đầu thuật lại nguyên thoại của Hạ Lãnh: "Cô giáo Tô, nếu như lão ba không chịu trách nhiệm kia của ta gọi điện thoại cho ta, nhớ phải nói với hắn giúp ta, ta đi chinh phục dị giới. Còn nữa, nói lão ba của ta thuận tiện giúp ngươi giải quyết bạn trai điên cuồng theo dõi kia của ngươi."
"Wow, Hạ Lãnh đi chinh phục dị giới à?" Hàm Hàm hơi khoa trương trách móc, "Chị nàng và cô cô của nàng xuyên đến dị giới sao?"
Tô Mặc nhìn Hàm Hàm, nghĩ thầm cô gái xinh đẹp này có phải bị ngốc không? Thật đúng là nghĩ đến xuyên qua dị giới à.
"Đứa trẻ gấu bể đó chỉ nói câu nói này thôi hả?" Hạ Thiên tiếp tục hỏi.
"Đúng vậy, Hạ Lãnh nói xong câu đó thì lập tức bỏ đi, sau đó ta cũng chưa từng thấy hắn." Tô Mặc nhẹ gật đầu.
"Đã hiểu rõ." Hạ Thiên đứng dậy, quay người đi ra cửa.
"Hạ tiên sinh, chờ một chút..." Tô Mặc vội vàng hô một câu.
"Ngươi còn có việc gì à?" Hạ Thiên nhìn Tô Mặc.
"À, không có gì đâu, thế nhưng, Hạ tiên sinh, ngài, ngài cứ bỏ đi như vậy hả?" Tô Mặc nhất thời hơi không kịp phản ứng.
"Ta đã biết con trai của ta đi đâu, bạn trai điên cuồng theo dõi đó thì ta cũng đã giúp ngươi giải quyết, chuyện xong xuôi, ta đương nhiên phải đi chứ còn ở nơi này làm gì nữa?" Hạ Thiên có chút kỳ quái, Tô Mặc này không xinh đẹp, hắn không có hứng thú lưu lại.
Không đợi Tô Mặc nói chuyện, Hạ Thiên đã lần nữa xoay người, sau đó đi ra khỏi phòng.
"Anh rể, chờ ta một chút!" Hàm Hàm vội vàng đuổi theo.
Tô Mặc không nói gì, chỉ là trong lòng ít nhiều có chút quái dị, người này lại không nhiều hỏi một chút chuyện của Hạ Lãnh, xem ra thật đúng là một lão ba không chịu trách nhiệm.
"Tô tiểu thư, ngươi yên tâm đi, người này dính líu đến tội cố ý mưu sát, mặc dù chưa thành công nhưng hắn trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không ra được." Lúc này, nữ cảnh sát nói với Tô Mặc một câu, "Nhưng ngươi cũng cần đi cùng chúng ta đến đồn cảnh sát lấy lời khai, sau này có thể còn phải ra tòa làm chứng, ngươi có thể làm được không?"
"Có thể, đương nhiên có thể." Tô Mặc vội vàng gật đầu, chỉ cần có thể nhốt tên theo dõi điên cuồng này vào trong tù thì nàng đương nhiên là nguyện ý làm chứng.
Mà lúc này, Hạ Thiên đã sắp đi ra khỏi trường học hoang phế.
"Anh rể, anh rể, ngươi chờ ta một chút." Hàm Hàm thở hồng hộc chạy theo sau, lần này Hạ Thiên đi tương đối nhanh, Hàm Hàm dùng hết sức chạy cũng sắp không đuổi kịp.
"Tại sao ta phải chờ ngươi?" Hạ Thiên quay đầu nhìn Hàm Hàm, có chút ngạc nhiên, "Ta trở về không cần ngươi dẫn đường, ngươi cũng không cần đi theo ta, ta đi trước."
Hạ Thiên nói đi là đi, đảo mắt đã không thấy.
Hàm Hàm lập tức buồn bực, trước giờ đều là Hàm Hàm đại tiểu thư nàng hố người, bây giờ nàng lại bị người khác hố? Nếu vậy không phải là bồi tiếp anh rể Bại hoại này đi ra ngoài một chuyến mà không thu được chỗ tốt gì sao?
Hơn nữa, nàng còn lỗ tiền xe!
Lần này, Hạ Thiên đương nhiên là trực tiếp chạy về cao ốc Thần Y, sau đó vẫn giống như trước đó, không đi đường thường, đi thẳng tới văn phòng Tổng giám đốc ở tầng cao nhất, sau đó đi vào phòng ngủ.
Lam Y Nhân còn đang ngủ, thật ra thì nàng không chỉ vất vả chạy vài ngàn dặm đường tối hôm qua, càng bởi vì gần đây đều tương đối vất vả.
"Hạ Thiên ngươi là đồ sắc lang chết tiệt, ngươi còn ở đây..." Lúc này, Tô Bối Bối trùng hợp đi đến, một giây sau nàng đã hét lên một tiếng: "A! Hạ Thiên, ngươi là cái đồ lưu manh đáng chết, ngươi làm gì đấy?"
Tô Bối Bối tức hổn hển, trước đó ở trước mặt cấp dưới giả vờ làm một tổng giám đốc phong độ, lạnh lùng đã sớm không còn sót lại chút gì. Tên lưu manh đáng chết này đang đánh vào chỗ nào của nàng vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận