Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3713: Họ Tề kia, ta xxx tổ tông của ngươi!

“m Hậu rất lợi hại sao?” Giọng nói của Hạ Thiên hơi có chút khinh thường. Nghiêm chỉnh mà nói, hắn vẫn còn chưa chân chính giao thủ với âm Hậu.
Khi còn ở Sương Nguyệt đảo, âm Hậu mà hắn gặp phải thật ra là do Dạ Ngọc Mị giả mạo.
Hơn nữa, Hạ Thiên cũng đoán được âm Hậu chính là Dạ Ngọc Mị, chỉ là hai bên ngầm hiểu lẫn nhau mà thôi.
“m Hậu nàng…” Ban đầu, Bạch Tiêm Tiêm cũng muốn nói âm Hậu rất lợi hại, nhưng nghĩ lại nàng nói âm Hậu lợi hại trước mặt Hạ Thiên thật ra không tốt cho lắm, vì thế nàng lập tức nuốt câu kế tiếp trở lại.
Lúc này, người xa lạ kia cũng đã lui về bên trong đình. Đống dây xích cũng nhanh chóng rút xuống nước, mặt hồ khôi phục lại bình tĩnh, giống như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.
“Hai vị đều thấy rồi đúng không?” Người trong đình mỉm cười: “Cho nên, hai người muốn uống trà thì mời vào trong đình.”
Bạch Tiêm Tiêm nói: “Mặc kệ ngươi thật tâm hay là giả dối, trà này chúng ta sẽ không uống.”
“Vậy thì tiếc quá.” Người trong đình có chút thất vọng lắc đầu: “Nếu không uống trà, vậy chúng ta không phải là bạn, ta cũng không để các ngươi qua đó được.”
Hạ Thiên cười nói: “Chúng ta muốn qua thì qua, không cần ngươi đồng ý hay không?”
“Thật sao?” Người trong đình mỉm cười: “Vậy các ngươi cứ việc thử, vừa lúc để cho ta mở mang tầm mắt. Bốn mươi năm rồi, ngày nào ta cũng muốn qua đó, nhưng ngay cả cái đình này ta cũng không ra được.”
Hạ Thiên lười nói nhiều với hắn ta, ôm Bạch Tiêm Tiêm nhẹ nhàng nhảy lên, lướt qua mặt hồ, bay thẳng đến chỗ ngã rẽ.
“Ha ha, đúng là muốn chết.” Người trong đình nhấp một ngụm trà, khắp gương mặt chỉ toàn là biểu hiện sung sướng khi người khác gặp họa: “Đáy hồ đều là Huyền Thiết Xuyên Tâm Liên. Bất kỳ người nào không phải huyết mạch Tề gia muốn băng qua đều sẽ bị cản lại. Nếu muốn lăng không bay qua, lại càng là hành vi ngu xuẩn.”
Người kia càng nói càng hưng phấn, ánh mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ, vẫn luôn nhìn chằm chằm Hạ Thiên và Bạch Tiêm Tiêm: “Ha ha ha, ta đã không kịp chờ đợi muốn nhìn thấy kết cục của các ngươi. Rốt cuộc các ngươi sẽ bị vạn liên xuyên tâm hay là giống như ta, bị vây trong cái đình này.”
Đáng tiếc, chờ đến khi Hạ Thiên và Bạch Tiêm Tiêm bay đến chỗ ngã rẽ, vững vàng rơi xuống trước cửa, cảnh tượng mà hắn ta mong đợi vẫn không thấy phát sinh.
“Không thể nào.” Người trong đình đứng bật dậy, thiếu chút nữa không vọt thẳng ra khỏi đình: “Các ngươi hoàn toàn không phải người của Tề gia, tại sao có thể tránh qua được xuyên tâm liên dưới đáy hồ chứ? Đây chính là trận pháp do tiên tổ Tề gia bày ra, đến nay vẫn chưa có người phá được. Hay là các ngươi lừa ta, các ngươi chính là người của Tề gia?”
“Thật ngại quá, chúng ta thật sự không phải người của Tề gia.” Bạch Tiêm Tiêm phủ nhận.
“Đúng, các ngươi nhất định không phải người của Tề gia.” Người trong đình lấy lại tinh thần: “Huyết mạch Tề gia muốn qua, nhất định phải băng qua ngôi đình này. Đây cũng chính là phương pháp nghiệm chứng xem người đó có phải huyết mạch Tề gia hay không. Nếu các ngươi không phải người của Tề gia, tại sao khi các ngươi bay vút qua, xuyên tâm liên dưới đáy lại không hề phản ứng chút nào?”
Hạ Thiên nói: “Vậy ngươi cứ từ từ suy nghĩ đi, ta và vợ Tiêm Tiêm không rảnh lãng phí thời gian với ngươi đâu.”
Nói xong, hắn ôm Bạch Tiêm Tiêm tiến vào cánh cửa kia.
“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Không thể nào? Không có lý do như vậy được?” Người trong đình như muốn điên lên, trăm mối vẫn không có cách giải: “Chẳng lẽ trận pháp nơi này đã lỏng ra, hay là… ta cũng có thể?”
Do dự một hồi, người trong đình rốt cuộc lấy hết dũng khí, nhấc lên nội kình, sau đó hạ người bay về phía ngã rẽ.
Rầm rầm.
Đúng lúc này, mặt hồ chợt tách ra, hàng chục sợi dây xích từ đáy hồ chui lên, như những con rắn độc xuyên thủng người nọ, cơ thể cũng bị đâm thủng lỗ chỗ.
“Phốc.” Người kia phun ra một ngụm máu tươi, bị xích sắt đánh bay trở lại đình.
Một lát sau, vết thương trên người hắn ta khép lại. Hắn ta bò dậy, ánh mắt chỉ toàn là sự nghi hoặc: “Vì sao? Rốt cuộc là vì cái gì? Bọn họ không phải người Tề gia, vì sao bọn họ có thể qua đó còn ta thì không? Ta bị vây ở đây bốn mươi năm còn chưa đủ à?”
Đáng tiếc, mặc cho hắn ta rống lên cỡ nào cũng không có bất kỳ ai đáp lại.
“Nếu bọn họ không phải người của Tề gia, vậy chỉ có một khả năng. Tu vi của nam nhân kia vượt xa trận pháp này, cho nên hắn mới có thể bình yên vô sự vượt qua.”
Người kia nghĩ đến khả năng này, vừa tức vừa buồn bực đến thổ huyết nhưng lại không thể làm gì, cuối cùng chỉ có thể hậm hực ngồi xuống, tiếp tục uống trà.
“Này, vừa rồi có người xuống bên kia phải không?” Lúc này lại có người đến.
Người kia ngẩng đầu, phát hiện là hai mỹ nữ có thể xưng là tuyệt sắc. Một người hơn ba mươi, người còn lại khoảng hai mươi.
Sắc đẹp đó đối với hắn ta mà nói đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì. Bây giờ hắn ta chỉ muốn nhìn thấy có người chết trong hồ, khi đó hắn ta mới có thể tiêu đi một chút oán khí trong lòng.
Thế là, hắn ta đưa tay chỉ về phía ngã rẽ, cũng không nói gì.
Mỹ nữ trẻ tuổi nói tiếng cảm ơn, sau đó thả người bay vút qua, bay thẳng đến chỗ ngã rẽ. Mỹ nữ lớn tuổi hơn dường như công lực thấp hơn một bậc, nửa đường phải dừng lại ở đình mượn lực một lần.
Người trong đình cảm thấy thoải mái vô cùng, giống như đã tiên đoán được hai mỹ nữ này sẽ bị vô số xích sắt xuyên thủng.
“Ha ha, một khắc các ngươi bị đâm xuyên không biết là tuyệt cảnh đến cỡ nào.”
Hai người này chính là A Cửu và Tề Ngữ Thi. Bọn họ tuần tự rơi xuống đất, đứng trước cánh cửa bên dưới.
A Cửu nhịn không được hỏi một câu: “Người kia đang nói thầm gì đó?”
“Chẳng nghe rõ nữa, nhưng chúng ta không cần phải để ý đến hắn ta.” Tề Ngữ Thi không biết vì sao nàng lại có phản cảm với người trong đình: “Chúng ta đi tìm lão gia tử, còn có mấy gnười Tiêm Tiêm trước.”
“Cũng đúng.” A Cửu gật đầu, sau đó cùng với Tề Ngữ Thi biến mất đằng sau cánh cửa.
Người trong đình như phát mộng, ngẩn ngơ một hồi, sau đó một luồng huyết khí xông thẳng lên đầu: “Họ Tề kia, ta xxx tổ tông của ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận