Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3755: Ta không gây phiền phức cho bọn họ đã là không tệ rồi

“Vợ Tiểu Tiểu Dương, chúng ta đi thôi, đừng lãng phí thời gian với đám ngu ngốc này nữa.” Hạ Thiên cảm thấy thật sự nhàm chán. Hắn đưa tay ôm eo Dương San, sau đó quay người đi.
Đám đệ tử phái Tuyết Sơn bị gãy tay gãy chân không dám ngăn cản, tất cả đều sợ hãi tránh đường.
Gã Lâu sư đệ nhìn chằm chằm sau lưng Hạ Thiên, lặng lẽ đến gần, bỗng dưng dùng toàn bộ khí lực bình sinh một kiếm đâm vào hậu tâm Hạ Thiên.
Trường kiếm xuyên ngực.
Phốc.
Gã Lâu sư đệ cúi đầu nhìn lại, phát hiện kiếm xuyên qua là ngực của mình, mắt trợn tròn, chậm rãi ngã xuống đất, không còn thở nữa.
“Ngớ ngẩn.” Hạ Thiên nhếch miệng.
Dương San cũng lắc đầu không thôi: “Chẳng lẽ đệ tử danh môn đại phái đều là mặt hàng này sao?”
“Vợ Tiểu Tiểu Dương, không cần để ý đến bọn họ, chúng ta đến nhà gỗ đi.” Hạ Thiên mỉm cười nói, sau đó ôm Dương San bay đi.
Tả Vạn Đỉnh đưa mắt nhìn Hạ Thiên rời đi, trong lòng buồn giận không thôi. Nếu bây giờ ông ta không rời đi, chờ lát nữa đệ tử phái Tuyết Sơn đến, ông ta cũng khó mà thoát khỏi cái chết.
Lúc này, ông ta nhìn đám đệ tử gãy tay gãy chân nằm trên mặt đất, bỗng dưng có một suy nghĩ.
Ông ta há miệng, chậm rãi phun ra hai viên đan dược màu đỏ.
Hai viên đan dược màu đỏ theo gió lớn lên, trong chớp mắt đã trưởng thành thành tuyết hầu tử màu đỏ cao bốn năm thước.
“Đi, nuốt bọn chúng, hấp thu khí huyết của bọn chúng làm việc cho ta.” Tả Vạn Đỉnh nhẹ giọng phân phó.
Hai con tuyết hầu tử cực kỳ nghe lời, lập tức vọt đến trước mặt đệ tử phái Tuyết Sơn, không chờ bọn họ kêu thảm, đã bị tuyết hầu tử nuốt vào trong bụng.
Bên suối Ẩn Nguyệt.
Trịnh Tự Kỳ mở to mắt nhìn cảnh tượng kinh khủng nhất trong cuộc đời.
Đồng thời, ông ta cũng cảm nhận được sự sợ hãi. Tả Vạn Đỉnh làm xong hết thảy, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho ông ta, trong lòng hối hận không thôi.
….
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Hàn Nhạc Hân rời khỏi giường.
Hôm nay là ngày đại hội chính thức diễn ra, còn có nửa tiếng nữa, người của bên tổ chức hẳn sẽ cho người đến thúc giục.
“A, đau quá.”
Hàn Nhạc Hân duỗi người một chút, phát hiện đau buốt, không khỏi oán giận Hạ Thiên. Tất cả đều là do hắn ném nàng xuống hành lang, sau đó lại tiếp tục oán trách Dương San: “Cô nàng này thật là, gặp sắc vong nghĩa, có nam nhân liền ném chị em sang một bên, lại còn qua đêm bên ngoài, thật sự là quá…Haiz, biết bao giờ ta mới tán được một nam nhân chất lượng tốt chứ, ít nhất cũng phải mạnh hơn Hạ Thiên gấp mấy chục lần, không, mấy trăm lần.”
“Ngươi không cần suy nghĩ, trên thế giới này không có nam nhân nào mạnh hơn ta đâu.” Trong phòng đột nhiên vang lên một giọng nói lười biếng: “Hơn nữa, ta cũng không có khả năng để ý nữ nhân xấu như ngươi.”
“A!”
Hàn Nhạc Hân bị âm thanh bất ngờ vang lên dọa ngã xuống đất. Khi quay đầu nhìn lại, Hạ Thiên và Dương San không biết xuất hiện từ lúc nào trong phòng của nàng.
“Hân Hân, ngươi không sao chứ? Không bị đau chỗ nào chứ?” Dương San nín cười tiến lên đỡ Hàn Nhạc Hân dậy.
“Ngươi, các ngươi là quỷ mà.” Hàn Nhạc Hân không còn kinh ngạc, bất mãn nói: “Vào phòng người khác cũng không gõ cửa. Haiz, không đúng, cửa phòng của ta khóa trái, hai người vào đây bằng cách nào?”
Hạ Thiên khó hiểu hỏi lại: “Ngươi khóa trái cửa có liên quan gì đến việc chúng ta tiến vào?”
“Ngươi…” Hàn Nhạc Hân im bặt.
Dương San cười nói: “Chúng ta vào bằng cửa sổ. Ban đêm ngươi đi ngủ lại không đóng cửa sổ. Nơi này là Tuyết Thành, bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ?”
“Chồng của ngươi không phải thần y sao? Cảm lạnh thì cảm, tìm hắn để chữa không được à?” Hàn Nhạc Hân thở phì phò nói.
Hạ Thiên thản nhiên đáp lại: “Chút bệnh nhẹ đó không cần ta ra tay, mà ta cũng không chữa cho ngươi đâu.”
“Được rồi, ta biết ngươi phong cách cao rồi.” Hàn Nhạc Hân trừng mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó nói với Dương San: “Miệng chồng của ngươi có thể tức chết người khác đấy.”
Dương San cười nói: “Ngươi chỉ cần thuận theo hắn, ngươi sẽ không bị hắn chọc tức.”
“Hắn không phải nam nhân của ta, dựa vào cái gì mà ta phải thuận theo hắn?” Hàn Nhạc Hân khẽ hừ một tiếng, sau đó nhớ ra điều gì đó, thấp giọng hỏi: “Đúng rồi, đêm qua người của Bạch gia đến tìm các ngươi. Ngươi nói, bọn họ sẽ không cố ý gây phiền phức cho chúng ta trong đại hội giao lưu hôm nay chứ?”
“Chẳng sao.” Hạ Thiên nói: “Ta không gây phiền phức cho bọn họ đã là không tệ rồi.”
Hàn Nhạc Hân vội vàng khoát tay: “Dù sao đây cũng là địa bàn của bọn họ, chúng ta vẫn nên khiêm tốn một chút. Nếu bọn họ không đề cập đến, chúng ta xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.”
Cộc cộc cộc.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“Ai vậy?” Hàn Nhạc Hân nhẹ giọng hỏi.
“Hàn tiểu thư, chào ngươi.” Ngoài cửa có giọng của một nữ nhân trả lời: “Ta là người phụ trách đại hội giao lưu Bạch Tiểu Lâu, ta đến thông báo mọi người đến tham gia diễn tập, còn có…”
“Được rồi, ta biết rồi.” Hàn Nhạc Hân gật đầu: “Ta đến ngay.”
Nữ nhân ngoài cửa lại hỏi: “Xin hỏi Dương San Dương tiểu thư có ở đây không?”
“Có ta.” Dương San tiến lên mở cửa phòng: “Chúng ta đang thu dọn một chút, sẽ lập tức sang đó ngay.”
“Vâng, có gì lát nữa chúng ta sẽ bàn bạc kỹ càng hơn. Bây giờ ta đi thông báo cho những người khác.” Nữ nhân ngoài cửa nhìn thấy Dương San, gương mặt hiện lên sự kinh ngạc nhưng rất nhanh rời đi.
Dương San mỉm cười gật đầu: “Được.”
“Khoan đã.” Lúc này, Hạ Thiên bỗng nhiên gọi nữ nhân kia lại: “Ngươi không thể đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận