Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2486: Ai biết hắn đang ở đâu

"Tốt xấu gì cứ chờ hắn nói hết lời đã rồi hẵng đá." Lam Y Nhân mỉm cười dịu dàng và nhìn Ninh Nhụy Nhụy, "Trước đây sao ta không biết tính khí của ngươi nóng nảy như thế nhỉ?"
Ninh Nhụy Nhụy bỗng chốc thu hồi chân dài, ngồi lại ghế: "Ta dễ tính, đó là đối với fans và bằng hữu của ta, còn đối với loại khách không mời mà tới này, cho hắn một cước đã là khách khí lắm rồi."
Lam Y Nhân hỏi: "Hắn vừa mới nói phụng mệnh đến đây, ngươi không muốn biết hắn phụng mệnh ai sao?"
"Không muốn biết, cũng không có hứng thú, không cần nghĩ cũng biết đó là mấy câu nhảm nhí không giúp ích được gì." Ninh Nhụy Nhụy lại có mấy phần phong thái của Hạ Thiên, "Dù sao nghe xong thì cũng phải đánh hắn, không bằng trực tiếp đánh rồi hẵng nói."
"Hiện giờ ngươi có mùi vị rất giống chồng." Lam Y Nhân áp sát mặt, ngửi ngửi người Ninh Nhụy Nhụy, "Đừng bảo với ta là ngươi đã ngủ với chồng rồi đấy nha."
Ninh Nhụy Nhụy nhảy ra hai bước, lườm Lam Y Nhân: "Đủ rồi, nếu mà ngươi cứ gợi tình như thế, sau này ta sẽ không nói chuyện với ngươi nữa."
"Muốn gợi tình, ta cũng chỉ gợi tình với chồng thôi." Lam Y Nhân thu liễm mấy phần ‘gợi tình’ ấy, cười nói: "Chỉ là không biết chồng đang ở đâu, bao giờ mới trở về. Hắn vừa rời đi mấy ngày, bọn kiến hôi này lại nhô ra, còn là bọn xấu nữa chứ."
"Làm sao ngươi biết là nhắm vào Hạ Thiên?" Ninh Nhụy Nhụy nhíu mày nhìn về phía Lam Y Nhân.
Lam Y Nhân cười, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ là nhắm vào ngươi và ta, thế thì có ích lợi gì chứ?"
Đạo lý đơn giản như thế, gài bẫy Ninh Nhụy Nhụy và Lam Y Nhân, căn bản không chiếm được lợi ích gì. Hơn nữa, người xa lạ kia còn xuất hiện ở trước mặt các nàng, thế thì lý do hiển nhiên chỉ có một, là nhằm vào Hạ Thiên.
"Nói như vậy, bên Giang Hải phỏng chừng có phiền toái." Ninh Nhụy Nhụy không khỏi nhíu mày.
"Chúng ta về sớm một chút thôi." Lam Y Nhân cũng nghiêm túc, trong con ngươi xinh đẹp khôi phục lại sự kiên nghị và bình tĩnh mà chỉ nữ cường nhân mới có: "Cũng không biết Tô Bối Bối có thể chịu đựng được hay không, nếu mà làm mất hết sản nghiệp của chồng, ta sẽ không tha cho nàng."
"Chồng còn thích Tô Bối Bối nhiều hơn thích ngươi." Ninh Nhụy Nhụy mỉa mai một câu: "Ngươi không tha nàng, có thể làm gì nàng chứ?"
Lam Y Nhân khẽ cười một tiếng, né tránh không đáp: "Dù sao cũng phải để nàng biết sự lợi hại của ta."
"Ngươi đúng thật là bị tên lưu manh đáng chết đó làm thay đổi rồi." Ninh Nhụy Nhụy lắc đầu, chẳng muốn suy đoán Lam Y Nhân rốt cuộc là nghĩ cách gì để có thể áp chế Tô Bối Bối, chỉ là nói: "Đặt vé máy bay, đi Giang Hải thôi."
...
Kinh Thành.
Triệu Thanh Thanh vừa mới mang theo Tửu Nhi đi sở thú một chuyến, mặc dù không có ý gì, nhưng đi dạo một vòng cũng mất hơn nửa ngày, cũng coi như là một cách để giết thời gian.
Hai người mới ra sở thú, cảm thấy có chút đói bụng, trực tiếp tiến vào McDonald, đặt phần combo.
"Ài, dì nhỏ Thanh Thanh, đại bại hoại đi đâu rồi, tại sao lâu rồi chưa gặp hắn." Tửu Nhi chu miệng nhỏ, chậm rãi cắn xé đùi gà, giả vờ tùy ý hỏi.
Triệu Thanh Thanh nhìn Tửu Nhi một cái, cau mày nói: "Ta cũng muốn biết sư phụ đang ở đâu, hắn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, ai biết hắn đang ở đâu chứ."
"Ngươi nhớ hắn không?" Tửu Nhi hỏi.
Triệu Thanh Thanh cũng không ngại gì: "Nhớ chứ, đương nhiên nhớ."
Tửu Nhi lại hỏi: "Chẳng phải hắn có rất nhiều vợ sao."
"Làm sao ngươi biết?" Triệu Thanh Thanh nhìn Tửu Nhi, hơi kinh ngạc nói.
Tửu Nhi trợn tròn mắt, nói với Triệu Thanh Thanh: "Dì nhỏ Thanh Thanh, chỉ dựa vào biểu hiện này của ngươi, rõ ràng chính là một tiểu tam, chuyện này có gì mà ngạc nhiên."
"Nếu là tiểu tam được thì tốt biết mấy." Triệu Thanh Thanh thở dài, theo bản năng nói ra lời tận đáy lòng.
Tuy nói hiện giờ nàng đã trở thành vợ của Hạ Thiên, dù cho những cô vợ khác có địa vị cực cao đều đã đi tới dị giới, nhưng nàng vẫn không vào được top 3, thực sự là một chuyện bi ai.
"Vậy ngươi muốn trở thành người vợ duy nhất của Hạ Thiên không?" Một giọng nói hỏi tiếp.
"Tiểu hài tử đừng có hỏi mấy chuyện này." Triệu Thanh Thanh lấy xuống đùi gà mà Tửu Nhi đang gặm, bất mãn lườm nàng.
Tửu Nhi oan ức nói: "Dì nhỏ Thanh Thanh, câu đó không phải ta nói."
"Không phải ngươi thì là ai?" Triệu Thanh Thanh hỏi ngược lại.
“Ặc, chính là đồ đần này." Tửu Nhi giơ tay nhỏ đầy dầu mỡ lên, chỉ chỉ một nữ tử xa lạ đang xuất hiện ở bên cạnh Triệu Thanh Thanh một cách thần bí.
Khắp người nữ nhân xa lạ đầy hình xăm, trên mặt mang kính mát, dái tai có đeo một đôi bông tai to bằng vòng cổ, cười ha hả nói: "Đúng vậy, mới nãy là ta nói."
Lông mày của Triệu Thanh Thanh nhíu lại, lạnh giọng hỏi: "Ngươi là ai?"
"Ta là ai, chuyện đó không quá quan trọng." Nữ nhân xăm mình ngồi bên cạnh Triệu Thanh Thanh như thể đã quen biết nàng từ lâu, "Quan trọng là, ta tới đây để thực hiện ước muốn của ngươi.”
"Thực hiện ước muốn của ta?" Triệu Thanh Thanh không nhịn được bắt đầu cười nhạo, "Thế ước muốn của ta là gì?"
Nữ nhân xăm mình cười một cách láu cá: "Đương nhiên là trở thành người vợ duy nhất của Hạ Thiên, đúng chứ?"
"Há, xem ra ngươi cũng có tìm hiểu. Vậy ngươi định làm gì?" Triệu Thanh Thanh đã không còn là thiếu nữ đơn giản và hành sự lỗ mãng của năm đó, mà bây giờ nàng đang chấp chưởng Thiên Đạo tổ, là tổ trưởng Diêm Vương với tâm tư kín đáo, xuất thủ tàn nhẫn trong mắt các thành viên.
"Ta có bình thần dược, chỉ cần ngươi để Hạ Thiên nuốt nó, bảo đảm sau này hắn chỉ yêu mỗi mình ngươi." Nữ nhân xăm mình lấy một bình dược nhỏ ra từ trong lồng ngực, thần thần bí bí nói: "Tuyệt đối hữu hiệu, ngươi chỉ cần... A!"
"Đồ đần." Triệu Thanh Thanh chộp lấy đầu của nữ nhân xăm mình rồi nhấn xuống bàn.
"Ầm!"
Cái bàn trong nháy mắt vỡ nát, nữ nhân xăm mình kia cũng vỡ đầu chảy máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận