Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3452: Là ai nói muốn bắt ta?

“Ta biết người mà các ngươi muốn tìm ở đâu.”
Sát thủ A Sai từ trong chỗ tối nhảy ra, nói với Hạ Thiên: “Để ta dẫn các ngươi đến đó.”
“Ngươi không phải là sát thủ đã ám sát anh rể ta sao?” Ninh Thụy Thần nhìn thấy A Sai, không khỏi cảm thấy kỳ quái: “Ngươi không lo chạy đi, tại sao còn dám trở về?”
A Sai đáp: “Hạ tiên sinh tha cho ta một mạng, ta đương nhiên phải hồi báo. Huống chi, Hạ tiên sinh bảo ta đi điều tra một sát thủ khác, ta đã điều tra được, cho nên ta mới quay lại để báo cáo.”
Ninh Thụy Thần không biết phải đánh giá như thế nào, đành gượng cười: “Ngươi giết người chẳng ra sao cả, nhưng xử lý mấy chuyện này ngược lại rất lưu loát.”
“Ta là đệ nhất sát thủ Đông Nam Á, giết người rất chuyên nghiệp. Tuy nhiên, do lần này ta gặp phải Hạ tiên sinh, thất bại cũng là chuyện bình thường mà.” A Sai có chút không phục.
Hạ Thiên không kiên nhẫn khoát tay: “Được rồi, bớt nói nhảm đi, vào vấn đề chính giùm ta.”
“Được.” Sát thủ A Sai dừng vài giây, tìm từ ngữ cho thích hợp, bỏ qua quá trình rườm rà: “Người muốn giết Nhiếp tiểu thư không ít, nhưng cố chủ lần này là một người tên Nhiếp Trường Sinh. Sát thủ mà ông ta thuê đã bị ta giải quyết. Tuy nhiên, ta không bắt được Nhiếp Trường Sinh, bởi vì ông ta cùng với Chiêm gia, còn có tên Hạ tiên sinh giả mạo đang ở chung một chỗ.”
“Ngươi nói hươu nói vượn gì thế.” Cha của Nhiếp Tiểu Lý lập tức nhảy ra ngoài, chỉ vào A Sai mà mắng: “Nhiếp Trường Sinh là em trai của ta, là chú ruột của Tiểu Lý, tại sao hắn ta lại cho người hạ độc Tiểu Lý chứ? Nói, có phải ngươi là cừu nhân Nhiếp gia thuê đến không? Tại sao ngươi lại muốn hãm hại em trai ta chứ?”
Nhiếp Tiểu Lý cũng có chút ngoài ý muốn: “Ngươi có nhầm lẫn gì trong này không?”
“Ta chẳng quen biết với Nhiếp Trường Sinh, cũng không có thù oán, không cần thiết phải hãm hại ông ta.” A Sai liếc mắt, khó chịu nói: “Ta từ web đen mua được tư liệu của cố chủ, hơn nữa còn từ miệng tên sát thủ kia moi được tin tức, còn đích thân xác nhận qua, không thể có sai lầm gì ở đây.”
Nhiếp Trường Thắng vẫn không tin: “Đánh rắm! Tuyệt đối là đánh rắm.”
“Ngươi câm miệng đi.” Hạ Thiên châm cho Nhiếp Trường Thắng một châm, khiến ông ta tạm thời không phát ra được âm thanh. Tiếp theo, hắn quay sang A Sai, nói: “Ngươi nói tiếp đi.”
A Sai nhìn thấy thủ đoạn thần kỳ của Hạ Thiên, không khỏi liếm môi một cái: “Ban đầu, ta cũng muốn bắt giữ Nhiếp Trường Sinh, dẫn ông ta đến giao cho Hạ tiên sinh. Tuy nhiên, khi ta theo dõi đến một căn biệt thự ở ngoại ô, ta nhìn thấy gia chủ Chiêm gia dẫn theo lão đầu râu ria này, còn có Chiêm Văn Bân đến đó.”
“Ta chờ ở bên ngoài, khoảng một tiếng rưỡi sau, ta nhìn thấy Chiêm Văn Bân và lão giả râu ria này bước ra mà không thấy gia chủ Chiêm gia. Ta cảm thấy rất lạ, liền lén vào trong định nghe lén. Tuy nhiên, vừa mới tiến vào đã bị phát hiện, khó khăn lắm mới thoát khỏi, ta liền chạy về đây báo cáo cho Hạ tiên sinh.”
Ninh Nhụy Nhụy nghe xong, hơi cau mày hỏi Hạ Thiên: “Hắn ta nói là thật sao?”
“Hắn ta không có nói sai, nhưng những lời này cũng không có tác dụng gì.” Hạ Thiên nói.
Diệp Vô Minh lên tiếng: “Lão đầu tử tự xưng là Hạ Thiên, ta biết là ai rồi, nhưng không nghĩ đến ông ta lại cấu kết với Nhiếp gia và Chiêm gia. Xem ra, toan tính của ông ta không nhỏ.”
“Diệp thúc, ngươi nói người này là ai thế?” Ninh Nhụy Nhụy vội hỏi.
“Người đó tên Long Hành Vũ, là phản đồ của Thiên Nhân Hội, là nhân vật cấp nguyên lão gần với Diệp lão nhất trong hội.”
Diệp Vô Minh chậm rãi giải thích: “Trước đó, ông ta và Diệp lão bị vây ở bí cảnh U Minh, nhưng về sau ông ta bị Diệp lão nhìn ra được thân phận, phát hiện ông ta hoàn toàn không phải Thiên Nhân, hơn nữa còn lập mưu gây nguy hiểm cho nhân loại. Diệp lão vốn định diệt trừ ông ta, kết quả bị ông ta phát hiện, thế là ông ta đã mang theo một đám người đánh lén, đả thương Diệp lão, chính thức mưu phản.”
Ninh Nhụy Nhụy nghe xong, không khỏi cảm thấy kỳ quái: “Ta và Hạ Thiên vừa mới rời khỏi tàn cảnh U Minh mấy ngày trước mà.”
“Hẳn là do các ngươi trong lúc vô tình đã ảnh hưởng kế hoạch của bọn họ, cho nên bọn họ mới gia tăng tiến độ, từ đó lộ ra nhiều sơ hở như thế. Chỉ là không nghĩ đến vẫn đâm vào họng súng của Hạ tiên sinh và ngươi.”
Diệp Vô Minh gật đầu, nói tiếp: “Mặc dù mưu đồ của những người này không rõ, nhưng tuyệt đối có liên quan đến ba bí cảnh. Lần trước, Diệp lão giao Thiên Nhân Hội cho Hạ Thiên, bọn họ đã có ý kiến, đã từng lén lút đến tìm Diệp lão, nhưng Diệp lão không để ý đến bọn họ.”
“Có một điều mà ta nghĩ mãi vẫn không rõ, vì sao bọn họ nhất định phải tác hợp Nhiếp tiểu thư và Chiêm Văn Bân?” Ninh Nhụy Nhụy hỏi.
Nhiếp Tiểu Lý vẫn luôn cảm thấy nghi ngờ về điều này. Ban đầu, nàng cứ tưởng rằng Chiêm Văn Bân là mê sắc đẹp của nàng, cho nên mới tạo áp lực với Nhiếp gia. Về sau, nàng cảm thấy sự việc không đơn giản như thế, bởi vì một số lão ngoan cố Nhiếp gia cũng bắt đầu ra mặt, cực lực tác hợp việc này, còn lấy người nhà của nàng ra uy hiếp, nàng chịu không được áp lực đành phải thoải hiệp.
“Điều này ta cũng không rõ nữa.” Diệp Vô Minh lắc đầu: “Hạ tiên sinh có nhìn ra được manh mối gì không?”
Hạ Thiên nhếch miệng đáp: “Ta chẳng có hứng thú biết muốn đám ngu ngốc đó muốn làm gì? Tóm lại, bọn họ đánh chủ ý lên vợ của ta là không được.”
“Muốn biết cũng đơn giản thôi. Mặc kệ là gia chủ Chiêm gia hay là Nhiếp Trường Sinh, cứ bắt tất cả đến đây tra hỏi thì biết ngay thôi.” Ninh Nhụy Nhụy ở chung với Hạ Thiên đã lâu, phong cách hành sự cũng bị ảnh hưởng, xử lý đều rất ngắn gọn.
Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng quát khẽ: “Đúng là to gan, là ai nói muốn bắt ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận