Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3779: Người xấu thì bớt nói chuyện lại

Ninh Nhụy Nhụy nhịn không được cười khẩy: “Ngươi tính đẩy cái nồi này lên người đại ca ngươi.”
“Ta không phải có ý đó. Ta chỉ nói ra sự thật mà thôi.” Bạch Thiên An nói: “Đây chính là cách đối nhân xử thế của đại ca ta. Ở Tuyết Thành, hắn ta còn phái người đi đối phó Hạ Thiên.”
“Hạ Thiên đang ở Tuyết Thành?” Ninh Nhụy Nhụy sửng sốt nhưng rất nhanh nhớ lại hình như có chuyện như vậy. Dương San đã có đề cập đến trong wechat.
Bạch Thiên An gật đầu.
Ninh Vọng Hải thở ra một hơi: “Đừng do dự nữa, chúng ta đến Tuyết Thành ngay đi.”
“Vâng.” Ninh Nhụy Nhụy cũng không phản đối, chỉ cần Hạ Thiên đang ở Tuyết Thành, vậy thì sẽ không có chuyện gì.

Tuyết Thành.
Đại hội buổi chiều vẫn được tiến hành như thường lệ.
Bởi vì không có các lãnh đạo tham dự, người tham gia hội nghị không cần nói mấy lời khách sáo, bầu không khí cũng náo nhiệt hơn.
Nhất là gia chủ đương gia của Bạch gia, người cầm lái tập đoàn Lăng Tiêu Bạch Vạn Bang xuất hiện, bầu không khí lại càng đạt đến mức cao nhất.
Bạch Vạn Bang cũng không nói mấy lời khách sáo, chỉ nói hai ba câu mang tính hình thức, sau đó quay người bước vào một phòng họp, còn phái người mời những hướng dẫn viên du lịch có tiếng trong cả nước và những người có liên quan vào luôn.
“Xin hỏi hai vị chính là Hạ Thiên Hạ tiên sinh và Dương San Dương tiểu thư?” Có người khiêm tốn đến trước mặt Hạ Thiên và Dương San: “Ta tên Bạch Tiểu Nhạc, là trợ lý của gia chủ Bạch Vạn Bang lão tiên sinh Bạch gia. Mọi người gọi ta Tiểu Nhạc là được.”
Dương San nhìn người đến, thản nhiên hỏi: “Ta là Dương San, hắn là chồng của ta Hạ Thiên, xin hỏi ngươi tìm chúng ta có chuyện gì không?”
“Là như vầy, Bạch lão tiên sinh sẽ tổ chức một cuộc họp cá nhân, muốn mời hai vị tham gia.” Thái độ của Bạch Tiểu Nhạc vẫn cung kính như cũ: “Nội dung cuộc họp liên quan đến hồ Thấm Nguyệt, còn có một số công việc có liên quan. Lão nhân gia ông rất muốn gặp Hạ tiên sinh một lần.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Muốn gặp ta thì bảo ông ấy tự đến gặp ta. Ta chẳng có hứng thú đi gặp một lão già.”
Bạch Tiểu Nhạc có chút tức giận với thái độ bất lịch sự của Hạ Thiên nhưng nét mặt vẫn duy trì sự tôn trọng: “Bạch lão tiên sinh cũng muốn gặp Hạ tiên sinh, nhưng sức khỏe của ngài ấy không được tốt, không cách nào đích thân đến được. Cho nên ta mới mời mọi người đến, mong hai vị đến tham gia. Bằng không, ta sẽ bị gia chủ trách phạt.”
Nói xong, Bạch Tiểu Nhạc quỳ xuống trước mặt Hạ Thiên và Dương San.
Phương thức cầu người này hoàn toàn không có chút tác dụng với Hạ Thiên. Cho dù quỳ đến chết, hắn cũng không hề dao động.
Tuy nhiên, Dương San vẫn không tránh được sự đồng tình.
“Ông xã, nếu không, chúng ta đến gặp một chút đi, đồng thời hỏi thử xem ông ta muốn làm gì.” Dương San suy nghĩ một chút, sau đó nhỏ giọng hỏi ý kiến của Hạ Thiên.
Hạ Thiên nói: “Vợ Tiểu Tiểu Dương, nếu nàng muốn đi, vậy thì đi thôi, ta chẳng quan tâm lắm.”
“Cảm ơn ông xã.” Dương San hôn Hạ Thiên một cái, sau đó nói với Bạch Tiểu Nhạc: “Vậy làm phiền Bạch tiên sinh dẫn đường.”
“Được rồi, mời đi theo ta.” Bạch Tiểu Nhạc cảm thấy yên tâm hơn một chút, vội vàng đứng lên, chậm rãi dẫn Dương San và Hạ Thiên đến một gian phòng yên tĩnh.
Khi bọn họ đến, trong phòng đã có mấy người, bao gồm Hàn Nhạc Hân cũng ở bên trong.
“Tại sao bây giờ các ngươi mới đến?” Hàn Nhạc Hân nhìn thấy Dương San và Hạ Thiên, lập tức nhỏ giọng nói: “Bạch lão tiên sinh sắp đến rồi, mọi người qua bên kia ngồi đi.”
“Người của mấy địa phương nhỏ đến, quả nhiên không có cấp bậc lễ nghĩa.” Người lên tiếng là một nữ nhân mặc áo lông chồn màu tím đứng bên cạnh Lệ Lệ Á, sắc mặt không tốt: “Đến muộn còn không biết xin lỗi, để mọi người ở đây chờ các ngươi. Đúng là quá kiêu ngạo.”
Dương San nói: “Chúng ta được mời đến chứ không phải ngươi mời đến. Hơn nữa, cũng đâu có muộn. Nếu không muốn đợi, ngươi có thể đi.”
“Thái độ của ngươi là gì?” Nữ nhân mặc áo lông chồn bị chọc giận, mắng ngay tại chỗ: “Ngươi thì tính là gì, có tư cách gì mà nói chuyện với ta.”
Hạ Thiên nói: “Người xấu thì bớt nói chuyện lại. Nếu không, miệng thối của ngươi có thể hun chết người.”
“Ngươi mắng ai xấu? Ngươi mới là miệng thối đấy.” Nữ nhân mặc áo lông chồn giận tím mặt, đưa tay chỉ Hạ Thiên: “Ngươi có tin ta xé nát miệng của ngươi ra không? Chó ở đâu ra sủa… A!”
Lời còn chưa nói hết, mặt của nàng ta đã chịu một bạt tai.
“Quản cái miệng của mình cho tốt, nếu không, lần sau sẽ không còn dễ dàng như vậy.” Dương San lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ nhân mặc áo lông chồn màu tím. Khi thu hồi ánh mắt, nàng còn cảnh cáo nhìn Lệ Lệ Á. Bọn họ và nữ nhân này vốn không quen biết, nhưng bây giờ nàng ta nhảy ra kiếm chuyện, không cần nói cũng biết có người chỉ điểm.
Nữ nhân mặc áo lông chồn màu tím ngẩn người, thẹn quá hóa giận: “Ngươi dám đánh ta? Ngươi vậy mà dám đánh ta? Có ai không? Bảo an đâu, tất cả chết hết rồi sao? Mau đuổi cổ bọn họ ra ngoài cho ta? Không, trước đánh một trận thật đau rồi hãy ném ra ngoài.”
“Lục tiểu thư, xin đừng hồ nháo.” Bạch Tiểu Nhạc nhịn không được liền nhắc nhở: “Bọn họ là gia chủ cố ý mời đến tham gia hội nghị.”
Nữ nhân mặc áo lông chồn màu tím đạp một cước vào người Bạch Tiểu Nhạc: “Con mẹ nó, ngươi tính là gì mà cũng xứng nói chuyện với ta? Bây giờ ta ra lệnh cho ngươi đuổi bọn họ đi.”
Vừa nói, nàng ta vừa trừng mắt nhìn Hạ Thiên và Dương San: “Nếu các ngươi thức thời, bây giờ tự mình biến đi. Nếu bức ta ra tay, ta cam đoan các ngươi chết cũng không biết chết như thế nào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận