Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1631. Chắc chắn muốn làm vợ ta rồi

“Tên lưu manh đáng chết, ta liều mạng với ngươi!” Cuối cùng Tô Bối Bối cũng nổi giận, cứ như vậy trực tiếp nhảy lên, đá một cước trên không trung, lao về phía Hạ Thiên.
Tên đáng lưu manh chết kia, hắn đã đánh nàng lại còn bất lịch sự với nàng!
Toàn bộ nhà ăn, hơn một ngàn ánh mắt, trợn mắt há mồm, không chỉ vì vị tổng giám đốc lạnh lùng bất ngờ nổi giận, mà còn vì bọn hắn phát hiện ra tổng giám đốc xinh đẹp này lại là một cao thủ?
Khỏi cần phải nói, chỉ riêng cú đá trên không như thế, ngươi bình thường cũng không thể làm được.
“Tuyệt quá!” Có người sợ hãi thán phục.
“Đôi chân kia thật đẹp.” Cũng có người suýt chút nữa chảy cả nước miếng.
Sau đó, bọn hắn lại nghe thấy tiếng trầm trồ của một người khác: “Bối nha đầu, chân của ngươi cũng rất đẹp nha.”
Giây tiếp theo, tất cả mọi người đều muốn đánh chết cái tên đang nói chuyện, vì hắn ta đã bắt được chân của Tô Bối Bối!
Giây tiếp theo nữa, bọn hắn lại càng muốn đánh chết tên lưu manh đó hơn, bởi vì hắn lại ôm lấy Tô Bối Bối!
“Đồ đáng chết, ngươi thả ta ra!” Tô Bối Bối thật sự rất hối hận vì cú phi cước này, vì nàng đoán được mình nhất định sẽ ăn thiệt thòi, không, hiện tại nàng đã bị thiệt rồi!
“Tại sao ta phải thả ra chứ?” Hạ Thiên trực tiếp ôm Tô Bối Bối vào lòng, đỡ nàng ngồi xuống trên đùi hắn: “Ôm thật thoải mái.”
“Y Nhân, quản lý nam nhân của ngươi tốt một chút!” Tô Bối Bối hổn hển kêu lên.
“Ừm, chồng, đang có rất nhiều người nhìn đấy.” Lam Y Nhân có chút bất đắc dĩ, nàng có thể quản được Hạ Thiên mới là lạ.
“Không sao, ta không ngại.” Hạ Thiên không hề quan tâm.
Tô Bối Bối có chút bi phẫn, tên biến thái này không ngại, nhưng Tô đại tiểu thư nàng rất để ý!
“Ngươi mau buông ta ra!” Lúc này, Tô Bối Bối thực sự rất gấp, phải biết, ở trước mặt người khác nàng chính là hình tượng tổng giám đốc lạnh lùng. Còn bây giờ nàng lại bị một nam nhân sàm sỡ trước mặt nhiều người như vậy, nàng còn hình tượng gì nữa?
“Bối nha đầu, ngươi kích động như vậy làm gì?” Hạ Thiên hơi buồn bực: “Trước kia, khi dáng người của ngươi chưa được tốt lắm, ta ôm ngươi, ta chấp nhận ăn thiệt thòi. Nhưng bây giờ vóc dáng của ngươi đã đẹp hơn, tất nhiên là ta lại muốn ôm một cái rồi. Như vậy mới có thể bồi thường cho ta.”
“Lưu manh đáng chết, ngươi còn biết xấu hổ không? Ngươi tính sổ ta như thế này sao?” Tô Bối Bối có chút sụp đổ. Quả nhiên tên khốn này lại muốn chiếm tiện nghi của nàng vì vóc dáng đẹp.
“Bối nha đầu, ngươi nói rất có lý, ừm, trước kia ta ôm ngươi còn chưa tới một giây, nhưng qua nhiều năm như vậy, tất nhiên ta muốn tính một ít lãi chứ…” Hạ Thiên cười hì hì: “Vậy, ta tính rồi. Ta sẽ ăn chút thiệt thòi. Lần này, ta sẽ ôm ngươi trong ba phút nha. Bây giờ vẫn còn khoảng một phút rưỡi nữa.”
“Này, bọn cho vay nặng lãi cũng không quá đáng như ngươi đâu!” Tô Bối Bối nghiến răng nghiến lợi.
“Thôi được, ta sẽ thả ngươi ra trước, nhưng ngươi vẫn còn nợ ta một phút ôm nữa đấy.” Hạ Thiên nói rồi buông Tô Bối Bối ra.
“Ngươi!” Tô Bối Bối nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi không thể ôm xong trong một lần sao?”
“Bối nha đầu, có vẻ như ngươi rất thích được ta ôm nhỉ?” Hạ Thiên cười khúc khích: “Ta nói này ngươi muốn làm vợ ta hả?”
“Có quỷ mới muốn làm vợ của ngươi!” Tô Bối Bối nhảy dựng lên từ trên người Hạ Thiên, sau đó nhìn qua những người khác đang ở trong nhà ăn: “Các ngươi nhìn cái gì vậy? Tên lưu manh đó không phải là bạn trai của ta, càng không phải là chồng ta!”
Nói xong câu đó, Tô Bối Bối đạp thật mạnh trên đôi giày cao gót, rời khỏi nhà ăn, đồng thời nàng còn nói một câu mà không hề quay đầu nhìn lại: “Y Nhân, chúng ta đi thôi.”
“Chồng, ta đi trước đây.” Lam Y Nhân lập tức đứng dậy, cuối cùng nàng vẫn quyết định đứng cùng một chiến tuyến với Tô Bối Bối, vì chồng nàng quá quấn người.
Lam Y Nhân đuổi theo Tô Bối Bối, nhưng Hạ Thiên không đuổi theo các nàng, bây giờ hắn thấy hơi đói nên quyết định đi ăn cơm trước đã.
Còn về chuyện Lam Y Nhân làm gì, thực ra hắn không quan tâm lắm, dù sao thì trước đây mặc kệ là Diệp Mộng Oánh, Kiều Tiểu Kiều hay Liễu Vân Mạn, các nàng đều có công việc riêng của mình, hắn cũng không cảm thấy việc đó có ảnh hưởng lớn gì cả.
Tất nhiên, bây giờ Lam Y Nhân cũng đi làm việc riêng, thật sự không có người đi với hắn nữa, điều này ít nhiều vẫn khiến cho hắn có chút buồn bực.
“Chà, Bối nha đầu làm như vậy, chắc chắn là muốn làm vợ của ta rồi.” Hạ Thiên lẩm bẩm một mình: “Nếu đúng như thế thì ta sẽ để nàng đạt được ý nguyện của mình.”
Nếu Tô Bối Bối biết được Hạ Thiên nghĩ như thế, nàng sẽ chắc chắn sẽ lại kích động, muốn đánh chết Hạ Thiên.
Tô Bối Bối và Lam Y Nhân trở lại văn phòng tổng giám đốc, dọc theo đường đi, Tô Bối Bố không ngừng mắng chửi người khác, đương nhiên chính là đang chửi Hạ Thiên.
“Tên lưu manh khốn nạn * điên khùng…” Tô Bối Bối cũng không rõ mình đã mắng bao nhiêu lời, nhưng nàng vẫn cảm thấy không hết tức giận, cuối cùng nàng hét lên: “A, tức chết ta rồi, lúc trước, tên biến thái đó đã từng ghét bỏ vóc dáng ta không được đẹp. Bây giờ hắn lại bắt đầu chiến tiện nghi của ta, ta nhất định không để cho hắn đạt được ý nguyện. Không được, ta phải tìm cách!”
Tô Bối Bối nhìn Lam Y Nhân một chút, cảm thấy vẫn không thể trông cậy vào nàng ấy được. Giống như vừa rồi, Lam Y Nhân hoàn toàn không có cách nào giúp nàng thu hút hỏa lực, nàng phải tìm người tới giày vò tên Hạ Thiên lưu manh kia mới được.
Nhưng, nàng phải tìm ai đây?
“Các chị họ của mình đều rời đi rồi, xem ra chỉ có mỗi Y Tiểu Âm là không rời đi…” Tô Bối Bối tự lẩm bẩm: “Y Tiểu Âm chắc chắn sẽ không giúp ta, người không sợ biến thái kia…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận