Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3949: Chỉ đơn giản muốn ngươi chết đi

“Ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận. Nếu không thể đối đầu, thật ra chạy trốn cũng không có gì quan trọng. Bảo mệnh quan trọng hơn.”
Ninh Nhụy Nhụy dặn dò một câu với Hạ Thiên, sau đó tiến vào Tiểu Tiên Giới, kim quang môn nhanh chóng biến mất.
“Tất cả các ngươi đều đáng chết, ta sẽ phá hủy tinh cầu này của các ngươi.”
Chưa đến một giây sau khi kim quang môn biến mất, bên trong khe đất vang lên tiếng quát giận dữ của nữ nhân váy dài.
“Ai cũng đừng hòng sống sót.”
Tiếp theo, một cột nước màu đen từ dưới lòng đất phun lên, trong nháy mắt bao phủ nửa ngọn núi tuyết.
Loại nước màu đen này có tính ăn mòn cực mạnh. Tất cả núi đá, cây cối đều không cách nào ngăn cản. Nửa ngọn núi tuyết giống như biến thành một vũng nước đen.
“Tiểu tử, ngươi có gan thì đừng trốn.”
Nữ nhân váy dài chậm rãi hiện lên trong vũng nước đen, lạnh lùng nói: “Đương nhiên, ngươi chạy trốn cũng không sao. Mặc kệ ngươi núp ở đâu, bổn tiên tử cũng có thể tìm đến ngươi, sau đó để cho ngươi sống không bằng chết, vĩnh viễn không thể siêu sinh.”
“Khoác lác nhiều cũng vô dụng thôi.”
Hạ Thiên vẫn hờ hững như cũ: “Để xem ngươi có thực lực đó hay không?”
“Hừ, tiểu tử, ngươi giả bộ nhiều hơn nữa cũng chỉ là Kim Đan Kỳ mà thôi.”
Váy trên người nàng ta cũng đổi thành màu đen, sắc mặt ngưng trọng, khàn giọng giễu cợt: “Ngươi thật sự cho rằng ngươi chiếm được tiện nghi nhất thời thì có thể phân cao thấp với bổn tiên tử sao?”
Nói xong, nàng ta khinh bỉ nhìn Hạ Thiên: “Kiếp lực của ta ở trong cơ thể ngươi, đến bây giờ ngươi vẫn còn chưa khống chế được.”
“Không sao, dù sao ta cũng có thể chữa trị cho mình bất cứ lúc nào.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Ai bảo ta là đệ nhất thần y trong thiên hạ chứ? Chút vết thương nhỏ đó không thành vấn đề.”
Lửa giận nữ nhân váy dài đã đạt đến đỉnh điểm. Đây là lần đầu tiên nàng ta bị người ta đẩy đến tình cảnh như thế này: “Cái gì mà thần y cẩu thí, chỉ là sâu kiến mà thôi. Bây giờ ta sẽ để cho ngươi cảm nhận một chút cái gì gọi là Độ Kiếp Kỳ. Bổn tiên tử muốn giết chết ngươi đơn giản như giết chết một con kiến.”
“Hắc thủy vô lượng, sơn triều như thú.”
Nàng đưa tay chỉ một cái, một luồng khí kình cương mãnh không thể đỡ kéo theo sóng đen cuồn cuộn, phô thiên cái địa lao về phía Hạ Thiên.
Từng đợt sóng màu đen giống như những con mãnh hổ giương nanh múa vuốt, hung mãnh dị thường. Hạ Thiên cũng không đứng đó mà đón đỡ, ngược lại sử dụng Phiếu Miểu Bộ cẩn thận né tránh những con sóng kia.
“Thân pháp ngả ngớn, sơ hở trăm ngàn chỗ.”
Gương mặt nữ nhân váy dài hiện lên sự khinh thường: “Chẳng qua cũng chỉ là công pháp Nguyên Anh Kỳ. Muốn trốn tránh Hắc Lãng Thú Triều của ta, quả thật là người si nói mộng.”
Trong khi nàng ta đang nói chuyện, thủy triều đen kịt đã bao phủ phạm vi trăm dặm.
Càng nhiều con sóng giống như hắc thú nóng nảy nhảy lên, không ngừng cắn xé Hạ Thiên.
Hạ Thiên vừa phải áp chế kiếp lực xao động trong cơ thể, lại phải vận Phiếu Miểu Bộ để tránh né, linh khí tiêu hao bên trong cơ thể có chút lớn.
“Để ta xem ngươi có thể chống đỡ được bao lâu.”
Nữ nhân váy dài thấy Hạ Thiên vẫn còn đang nhảy nhót tưng bừng, rốt cuộc lửa giận không thể che đậy: “Hắc thủy vô lượng, vạn tượng tùy lãng.”
Hắc triều bao trùm phương viên trăm dặm bỗng dưng giống như nước đun sôi, mỗi một giọt nước đều bắn tung tóe.
Hạ Thiên không chỗ tránh, cũng không cách nào tránh né.
Một lát sau, trên người hắn dính mấy giọt nước, bọn chúng giống như sắt gặp nam châm, trong nháy mắt bị hút vào.
Chỉ trong chớp mắt, Hạ Thiên đã bị bao phủ kín không kẽ hở.
“Để ta xem ngươi làm sao mà trốn, làm sao mà tránh.”
Nữ nhân váy dài ngưng tất cả hắc triều trong phạm vi trăm dặm lên người Hạ Thiên, biến hắn thành một băng điêu màu đen.
Cơ thể Hạ Thiên không thể động đậy, chỉ có tròng mắt là còn đảo lòng vòng.
“Hừ, bây giờ ngươi cầu xin tha thứ cũng vô dụng thôi.”
Nữ nhân váy dài nhìn chằm chằm Hạ Thiên, điên cuồng quát mắng: “Bổn tiên tử sẽ rót hết tất cả hắc triều vào cơ thể của ngươi, khiến cho ngươi cảm nhận được sự đau đớn vô tận, sau đó cắt cơ thể, linh hồn của ngươi thành từng khúc, khiến cho ngươi sống không bằng chết, thần hồn câu diệt.”
Nói xong, nàng ta không chút do dự bóp thủ ấn.
Chỉ thấy thủy triều đen kịt chỉ trong khoảnh khắc rất ngắn đã tràn hết vào người Hạ Thiên.
Lúc này, Hạ Thiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, từng sợi linh khí bị thổi tan.
Một lát sau, Hạ Thiên ngã xuống đất, mắt hoàn toàn không còn thần thái, cơ thể cũng dần dần hòa tan.
“Hừ, tiểu tử, ngươi đúng là không biết tự lượng sức mình. Bây giờ ngươi đã biết chỗ kinh khủng của Độ Kiếp Kỳ chưa?”
Lúc này, một âm thanh lười biếng vang lên sau lưng của nàng ta: “Độ Kiếp Kỳ cũng chẳng có gì đặc biệt.”
“Cái gì?”
Nữ nhân váy dài sợ hãi cả kinh, đột nhiên quay đầu, vừa lúc một ngân châm đột nhiên xuất hiện đâm vào mi tâm của nàng ta.
“Ngươi, sao ngươi lại…” Tròng mắt nàng ta như muốn lồi ra, hoàn toàn không cách nào tiếp nhận được hiện thực
“Khi ngươi giết người lại không phân biệt được thật giả sao?”
Hạ Thiên mỉm cười, tiện tay chỉ vào Hạ Thiên đã biến thành vũng nước đen: “Người kia là giả, chính là chế phẩm dùng nguyên lý Điên Đảo âm Dương trận để phục chế. Đương nhiên, hắn giống ta như đúc, chỉ là không lợi hại bằng ta thôi.”
Nữ nhân váy dài nổi giận, đưa tay muốn chụp chết Hạ Thiên. Đáng tiếc, nàng ta phát hiện cơ thể của mình không động đậy được nữa.
Hạ Thiên cười nói: “Con người của ta khá hiền lành, không có nhiều suy nghĩ ác độc giống như người, chỉ đơn giản muốn ngươi đi chết đi mà thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận