Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3144: Lửa này chỉ có thể nấu nước rửa chân

Chút lửa đó dĩ nhiên không thể đả thương được ba người Sở Dao.
Ba người nhảy lên, nhẹ nhàng tránh được.
Điều kỳ lạ là, lửa này không hề xông ra ngoài điện, đến cửa điện là tự động tiêu tán.
Khương Thanh Nguyệt cau mày: “Đám người kia đã bày kết giới ngoài cửa cung, xem ra bọn họ thật sự muốn giết chúng ta.”
“Vậy cứ để bọn họ thử xem rốt cuộc là ai giết ai.” Sở Dao hừ lạnh, khó chịu nói.
“Ồ, lửa lớn thật.” Vương Tiểu Nha vỗ tay với nam nhân trung niên mặc áo bào đỏ: “Ngươi đúng là lợi hại! Ngươi có thể điều khiển lửa lớn hơn một chút không?”
Nam nhân mặc áo bào đỏ lạnh lùng nhìn Vương Tiểu Nha: “Vừa nãy cũng chỉ là khởi đầu mà thôi. Bổn kỳ chủ muốn thử chất lượng của các ngươi một chút. Đến lúc đó, ta sẽ rút Hồn Ngưng Đan của các ngươi, xem như bồi thường cho Vạn Hỏa thánh giáo chúng ta.”
Sở Dao hỏi nam nhân mặc áo bào đỏ: “Ngươi có địa vị gì trong tà giáo? Ngươi có đồng bọn nào nữa không? Ngươi khai ra hết đi, khi đó ngươi có thể đổi được một kiểu chết thống khoái.”
“Đúng là không biết tự lượng sức mình.” Nam nhân mặc áo bào đỏ bấm quyết. Áo bào trên người lập tức biến thành liệt hỏa cháy hừng hực, trong tay còn cầm một tiểu kỳ có chín vảy.
Lúc này, hai vảy đã sáng lên, phát ra nhiệt độ cực cao.
Cả tòa cung điện trở nên nóng hơn, thậm chí vách tường còn có cảm giác giống như bị hỏa táng.
Khương Thanh Nguyệt nhìn ngọn lửa, lập tức nhớ đến thân phận người trước mắt. Nàng quay sang nói với Sở Dao và Vương Tiểu Nha: “Người này chính là Lân Hỏa Kỳ Chủ của Vạn Hỏa giáo, nghe nói cờ diễm sắc trong tay ông ta đã được luyện hóa đến cực hạn, có thể bao trùm toàn bộ Tiên Vân đại lục.”
“Không sai, ngươi đúng là có chút nhãn lực.” Lân Hỏa Kỳ Chủ ngạo nghễ nói: “Các ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói. Nếu không, các ngươi sẽ bị thiêu đốt đến tro cốt cũng không còn.”
“Ta đã nói tu luyện đến cực hạn mới có được uy lực như thế.” Sở Dao cười lạnh, trực tiếp vạch trần: “Nhìn tính cách của ngươi bây giờ, đoán chừng một phần vạn uy lực cũng không đánh ra được. Lửa này cũng chỉ đủ nấu nước rửa chân mà thôi.”
Vương Tiểu Nha cười nói: “Sở Dao, đánh người không đánh vào mặt. Tốt xấu gì ngươi cũng nên chừa cho người ta một chút mặt mũi chứ.”
“Nếu các ngươi đã muốn chết, bổn Kỳ chủ sẽ thành toàn cho các ngươi.” Lân Hỏa Kỳ Chủ thấy ba nữ nhân khinh thị ông ta như thế, lửa giận khó bình, lập tức huy động cờ diễm sắc trong tay: “Xích diễm, bôn đằng như hổ.”
Dưới hiệu lệnh của lá cờ, mấy ngọn lửa trong nháy mắt biến thành ba con hỏa hổ, phân biệt lao về phía Sở Dao, Vương Tiểu Nha và Khương Thanh Nguyệt.
Thân hình Sở Dao uốn éo, lập tức sử dụng Phiêu Miễu Bộ tránh thoát hỏa hổ tấn công, sau đó bay lên một cước, đá ra một đạo kình khí chém hỏa hổ thành hai nửa.
Đáng tiếc, một kích này cũng không có tác dụng quá lớn. Dù sao hỏa hổ cũng chỉ là hỏa diễm, không bao lâu lại dung thành một thể, một lần nữa đánh tới.
Bên kia, Vương Tiểu Nha cảm thấy rất thú vị, cười nói: “Lửa biến thành hổ, thú vị thật. Nếu như có thật thì tốt rồi, ta có thể bắt một con đưa cho Liễu Mộng tỷ tỷ. Tỷ ấy nhất định sẽ rất thích.”
“Hỏa hổ cũng không phải không tồn tại, nhưng hiếm thấy.” Khương Thanh Nguyệt tùy ý tránh né hỏa hổ tấn công, sau đó giải thích với Vương Tiểu Nha: “Ông ta có thể sử dụng lá cờ biến thành hỏa hổ, nói rõ ông ta săn giết rất nhiều hỏa hổ, lấy nội đan của hỏa hổ. Bằng không, trong tình huống bình thường, lửa hóa quạ sẽ dễ dàng hơn một chút.”
Vương Tiểu Nha chớp mắt: “Nếu lấy nội đan của hỏa hổ bên trong lá cờ bỏ vào cơ thể của một con hổ bình thường, có thể biến con hổ đó thành hỏa hổ hay không?”
“Không thể, con hổ đó sẽ bị đan hỏa trực tiếp thiêu chết.” Khương Thanh Nguyệt dở khóc dở cười với suy nghĩ này của Vương Tiểu Nha.
“Vậy thì không vui rồi.” Vương Tiểu Nha lắc đầu, hơi chút thất vọng.
“Ha ha, đợi lát nữa bổn Kỳ chủ rút Hồn Ngưng Đan của ngươi, ngươi tất nhiên có thể hòa cùng một thể với tinh hồn hỏa hổ.” Lân Hỏa Kỳ Chủ cười gằn: “Cho nên, ngươi đừng phản kháng nữa, ngoan ngoãn nghe lời đi.”
Vương Tiểu Nha hếch mũi: “Ngươi phiền phức quá. Ngươi có thể không phản kháng, ngoan ngoãn đi chết không được sao?”
“Đến bây giờ mà ngươi còn muốn tranh đua miệng lưỡi. Nếu độ lửa không đủ, ta sẽ khiến cho các ngươi mở rộng tầm mắt.” Lân Hỏa Kỳ Chủ hừ lạnh một tiếng, lá cờ trong tay sáng lên miếng vảy thứ ba: “Tứ diễm, Phi Lưu Thăng Long.”
Ba con hỏa hổ lập tức dung hợp, ngưng tụ thành một hỏa long lao về phía ba người Sở Dao, phun ra liệt diễm, nhìn rất nguy hiểm.
“Ta còn Lư Sơn Thăng Long Bá đấy.” Vương Tiểu Nha khinh thường nói. Nàng không kiên nhẫn chơi với tên ngốc này nữa.
Lân Hỏa Kỳ Chủ điểm cờ lệnh trong tay: “Đi.”
“Đi cái đầu ngươi đấy.” Vương Tiểu Nha vọt đến trước mặt Lân Hỏa Kỳ Chủ, một quyền đánh thẳng vào mũi ông ta.
“Ha ha, không có tác dụng gì đâu.” Lân Hỏa Kỳ Chủ trào phúng: “Ngươi cho rằng mấy loại nắm đấm này có thể thương tổn được bổn kỳ chủ nửa hào…A!”
Lời còn chưa nói hết, chân Sở Dao đã đạp trúng chỗ yếu hại của ông ta, kiếm của Khương Thanh Nguyệt cũng xuyên thấu qua tim.
Bạn cần đăng nhập để bình luận