Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3453: Dù sao cũng chết chắc

Tất cả mọi người trong phòng đều quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Chiêm Cao Hạc đang đứng ở đó, sau lưng còn có mấy bảo tiêu đeo mặt nạ biểu tượng sáu con mắt.
“Chiêm gia chủ, mau cứu lão hủ.” Lão giả râu ria vừa nhìn thấy Chiêm Cao Hạc, lập tức bò qua: “Chính bọn họ đã đánh chết Chiêm công tử, còn muốn giết lão hủ.”
Chiêm Cao Hạc nghe xong, lập tức quét mắt nhìn chung quanh. Ông ta quả nhiên nhìn thấy một thi thể da bọc xương tại một góc hẻo lánh, con ngươi không khỏi co rụt lại.
Cẩn thận phân biệt vài giây, ông ta rốt cuộc mới dám xác nhận thi thể đó chính là con trai của ông ta, Chiêm Văn Bân. Ông ta lập tức nhào đến, khóc ồ lên: “Văn Bân, Văn Bân, là ai đã đánh con thành như vậy?”
“Đương nhiên là ta đánh rồi.” Hạ Thiên hời hợt nói.
“Ngươi dám giết con của ta?” Chiêm Cao Hạc đứng lên, trừng Hạ Thiên đến rách cả mí mắt: “Ta muốn ngươi đền mạng.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta chỉ đánh hắn ta chứ không giết hắn ta. Người giết hắn ta chính là ngươi.”
“Là ta? Con mẹ ngươi!” Chiêm Cao Hạc giận tím mặt, chỉ vào Hạ Thiên mà mắng: “Ngươi dám giết con ta, hôm nay ngươi chết chắc rồi. Thiên Vương lão tử đến cũng không cứu được ngươi.”
Nói xong, cơn giận vẫn còn sót lại khó tiêu, ông ta chỉ vào những người trong phòng: “Các ngươi ngồi nhìn con trai ta chết đi, ai cũng đừng hòng sống sót. Tất cả đều phải chôn cùng với con trai ta.”
“Này, Chiêm Cao Hạc, ngươi bị điên rồi.” Ninh Thụy Thần nhịn không được liền mắng: “Trước khi con của ngươi đến đây thì đã chết, chẳng có liên quan gì đến ta.”
“Đánh rắm.” Chiêm Cao Hạc quát to: “Con trai của ta rõ ràng đã được thần y cứu sống. Ta bảo nó đến sớm để chuẩn bị tiệc đính hôn, các ngươi lại đi giết nó.”
“Thôi đừng chém gió nữa.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Tên ngốc kia vốn trúng độc, sống không quá hôm nay. Kết quả ngươi lại để cho một tên ngớ ngẩn giả mạo ta biến hắn ta thành người chết sống lại. Hắn ta chẳng qua chỉ là cái xác không hồn mà thôi.”
“Giả mạo ngươi?” Chiêm Cao Hạc sửng sốt, sau đó mở to mắt: “Chẳng lẽ, chẳng lẽ ngươi chính là Hạ Thiên Hạ thần y?”
Ninh Thụy Thần cười nói: “Bây giờ ngươi mới biết sao?”
“Hạ thần y còn trẻ như vậy à?” Chiêm Cao Hạc có chút khó tin: “Vậy tại sao Long lão lại nói Hạ thần y ít nhất có đạo hạnh ba trăm năm trước?”
“Ngươi nói Long lão là Long Hành Vũ sao?” Diệp Vô Minh chen vào.
Chiêm Cao Hạc cảm thấy ngoài ý muốn: “Ngươi là ai? Vì sao ngươi lại biết tục danh của Long lão?”
“Ngươi đừng quan tâm chuyện này.” Diệp Vô Minh nói: “Ngươi dẫn chúng ta đến gặp Long Hành Vũ đi. Việc này ngươi đã bị ông ta lợi dụng rồi. Chúng ta nhất định phải nhanh chóng bắt ông ta lại, không để ông ta chạy trốn.”
Hạ Thiên gật đầu: “Tên ngớ ngẩn đó giả mạo ta, không xử lý ông ta, ta quả thật có lỗi với chính mình.”
“Ai nói Long lão giả mạo ngươi?” Chiêm Cao Hạc cau mày: “Tại sao Long lão lại làm mấy chuyện đó chứ?”
“Nhanh như vậy đã không thừa nhận rồi.” Ninh Thụy Thần cười khẽ, chỉ vào lão giả râu ria: “Đồng bọn của ngươi đã không đánh mà khai, ngươi còn muốn phủ nhận hay sao?”
Chiêm Cao Hạc cũng lười giải thích: “Là do ông ta nhận lầm người, còn ta thì chưa bao giờ nói Long lão là Hạ thần y, chính bản thân Long lão cũng không nói. Là ông ta nhìn thấy châm pháp của Long lão, trực tiếp quỳ xuống bái lạy, sau đó gọi Long lão là Hạ thần y.”
“Cái này…” Lão giả râu ria hiển nhiên cũng không nghĩ đến là do mình náo ra Ô Long. Ông ta cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào.
Hạ Thiên không kiên nhẫn nói: “Ta chẳng quan tâm có giả mạo hay không, dù sao tất cả cũng đều chết chắc.”
“Chân chính chết chắc là các ngươi đấy.” Chiêm Cao Hạc giơ tay lên, gọi đám bảo tiêu mang mặt nạ sáu con mắt đến: “Tất cả những người ở đây, trừ Nhiếp Tiểu Lý, giết chết hết cho ta, chôn cùng với con trai ta.”
Đám bảo tiêu mang mặt nạ sáu con mặt lập tức gật đầu lĩnh mệnh, trong nháy mắt chia thành những tổ nhỏ, phân biệt tấn công những người trong phòng.
Còn lại hai bảo tiêu mang mặt nạ sáu mắt màu đỏ xuất hiện trước mặt Nhiếp Tiểu Lý, không đợi nàng phản kháng đã đưa tay bổ vào gáy của nàng, hiển nhiên muốn đánh ngất nàng rồi mang đi.
“Đừng đụng vào con gái của ta.” Dưới tình thế cấp bách, mẹ của Nhiếp Tiểu Lý vội vàng nhào đến.
Nhiếp Tiểu Lý kinh hồn táng đảm, kêu lên: “Mẹ, cẩn thận. Mẹ đừng qua đây.”
Hàn mang lóe lên bên trong tay áo của một gã bảo tiêu mang mặt nạ màu đỏ, trực tiếp xẹt qua cổ mẹ Nhiếp Tiểu Lý.
Dưới một đao kia, đoán chừng mẹ của Nhiếp Tiểu Lý không sống được.
Bành.
Nhưng một đao đó đã không đắc thủ.
Ninh Nhụy Nhụy lách mình qua đó, trực tiếp đạp bay người kia, sau đó kéo mẹ của Nhiếp Tiểu Lý và Nhiếp Tiểu Lý ra sau lưng.
“Nữ nhân này đúng là phiền phức, làm thịt nàng ta mau.” Chiêm Cao Hạc tức đến mức nghiến răng, vội ra lệnh.
Gã bảo tiêu mang mặt nạ đỏ bay rớt ra ngoài, cơ thể lập tức nổi lên khí tức màu đen, cả người bay lên giống như một mũi tên phóng đến Ninh Nhụy Nhụy.
Bành.
Tiếc là, người còn chưa đụng được Ninh Nhụy Nhụy đã bay rớt ra ngoài lần nữa. Lúc này, hắn ta không thể đứng lên được nữa, khí tức màu đen trên người trong phút chốc tiêu tán.
Lúc này, Chiêm Cao Hạc quay đầu nhìn lại, phát hiện bảo tiêu mà ông ta mang đến chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã bị đánh ngã toàn bộ.
“Đúng là một đám phế vật.” Chiêm Cao Hạc thật sự không cách nào tiếp nhận được: “Các ngươi đều được Long lão đích thân dạy dỗ, gần như bất tử bất diệt, nhưng thậm chí ngay cả một đám người bình thường cũng không đối phó được sao?”
Chiêm Cao Hạc móc một cái bình nhỏ từ trong túi ra, ném xuống đất: “Mở ra hình thái thứ hai, tất cả đứng lên cho ta, giết chết bọn chúng.”
Trong phòng, khí thể màu đen tràn ngập.
Biểu tượng sáu con mắt trên mặt nạ bỗng dưng sáng lên.
Đám bảo tiêu đang nằm dưới đất đột nhiên đứng dậy, ánh mắt còn bắn ra ánh sáng màu đen. Người nào cũng giống như quái vật, tru lên một tiếng, một lần nữa phóng đến chỗ đám người Hạ Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận