Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2104. Ta thích xen vào việc của người khác

"Thật ngại quá, ta đã thấy hết rồi." Ninh Nhụy Nhụy nhìn thấy bóng người lao ra kia là một nữ nhân trẻ tuổi, lập tức giơ tay chặn cửa lại: "Hơn nữa ta thích nhất là xen vào việc của người khác."
"Nếu ngươi nhất quyết muốn ăn đòn, vậy ta thành toàn cho ngươi!" Nam nhân mặt vuông thẹn quá hóa giận, vung nắm đấm về phía Ninh Nhụy Nhụy.
Bang!
Nắm đấm của nam nhân mặt vuôngvừa đi ra, cả người hắn đã bay ngược về sau mười mấy mét, sau đó nặng nề dính chặt vào vách tường, trông cứ như là một bức tranh, muốn gỡ cũng gỡ không ra.
"Dám ra tay với bạn gái của ta, thằng ngu nhà ngươi muốn chết rồi!" Hạ Thiên trừng mắt nhìn nan tử mặt vuông, bất mãn nói.
Đám người mặc âu phục trắng đều sững sờ, nhất thời không biết nên ứng đối như thế nào.
"Một đám phế vật, còn đứng đó thất thần làm gì hả?" Nam nhân mặt vuông vẫn còn bị khảm ở trong tường, vừa giãy giụa vừa mắng: "Mẹ nó, mau kéo ta ra ngoài!"
Hiện tại, Ninh Nhụy Nhụy đã đỡ vị nữ nhân cầu cứu kia đứng lên, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
"Không có, ta không sao, bên trong còn......" Nữ nhân ấy há to miệng như còn muốn nói điều gì, kết quả hai mắt lật lên, hôn mê bất tỉnh.
"Được rồi, mặc kệ ta." Nam nhân mặt vuông thấy bảy, tám tên thuộc hạ đều không có biện pháp kéo hắn ra khỏi vách tường, lập tức nóng nảy, quát: "Đóng cửa lại, đừng để cho họ chạy, nếu không thì chúng ta đều sẽ xong đời!"
Đám người mặc âu phục trắng lập tức bao vây Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy lại, trong tay cũng lộ ra những thứ vũ khí kỳ quái trông như dao găm, nhưng lưỡi dao lại là màu trắng, có ánh sáng kỳ quái lập loè.
"Để ta giải quyết bọn hắn." Ninh Nhụy Nhụy nhìn thấy những con dao găm kia, lập tức nhớ tới thanh Lưu Vân Thiết Nhận mà vị Cát đạo trưởng đưa cho mình, "Vừa vặn bắt bọn hắn thử xem hiệu quả giết địch như thế nào."
Nam nhân mặt vuông nhìn thấy chuôi đao mà Ninh Nhụy Nhụy cầm trong tay, tròng mắt không khỏi co rụt lại, lập tức quát to: "Động tác nhanh lên, đừng để nàng ta có cơ hội ra...... Ách!"
Hắn còn chưa nói hết câu thì đã bị Hạ Thiên cho thêm một cước, khảm hắn vào vách tường sâu hơn nữa, gần như cả người đều chôn vùi bên trong, hoàn toàn không cách nào nhúc nhích.
"Bạn gái của ta đang nói chuyện, thằng đần nhà ngươi tốt nhất là ngậm miệng lại." Hạ Thiên bỏ thêm một câu, "Nếu không thì ta đánh ngươi."
Nam nhân mặt vuông lộ ra vẻ mặt ủy khuất, cái gì là nếu không thì ta đánh ngươi, rõ ràng ngươi đã đánh ta rồi.
Đám người mặc âu phục trắng ngây người nhìn thao tác của Hạ Thiên, nhất thời không biết nên đối phó ai trước, chỉ là dao găm của bọn hắn đã nhắm ngay Ninh Nhụy Nhụy, chỉ có thể tiếp tục tiến lên.
"Đừng phân tâm, đối thủ của các ngươi là ta." Khóe môi của nàng hơi cong lên, lộ ra một nụ cười, "Bằng không thì các ngươi chết cũng không biết mình chết như thế nào?"
Nghe nói như vậy, đám người mặc âu phục trắng không nhịn được hừ lạnh một tiếng, nhao nhao nắm chặt dao găm trong tay, một giây sau liên tiếp đâm về phía Ninh Nhụy Nhụy, phối hợp rất là ăn ý.
Nếu như người bình thường gặp phải loại hình công kích kia, trên cơ bản không cách nào tránh né. Công kích liên miên không dứt, hơn nữa còn chia làm hai đoạn trên dưới, mặc kệ là né tránh hay chống đỡ thì đều không biện pháp hoàn toàn bảo vệ bản thân.
Đáng tiếc, Ninh Nhụy Nhụy đã sớm không phải là người bình thường, huống chi bây giờ trong tay nàng còn có một thanh thần khí, đối phó những người ấy chỉ là một bữa ăn sáng.
Hưu!
Ninh Nhụy Nhụy đột nhiên dùng sức, chỉ thấy chuôi đao khẽ run, lưỡi đao màu trắng lập tức hiện ra, nháy mắt quấn quanh người nàng, chặt đứt tất cả đòn công kích của dao găm.
Không đợi đối phương phản ứng lại, nàng đã nhanh chóng đạp bay bọn hắn ra xa, cả đám nặng nề ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Thu lưỡi đao lại, Ninh Nhụy Nhụy bỏ chuôi đao vào trong ba lô, nhìn hắn nói: " Xong rồi."
"Tiểu muội chân dài, thật ra không cần phiền toái như vậy nha." Hạ Thiên có chút kỳ quái nhìn Ninh Nhụy Nhụy, "Cô đạp choáng bọn hắn không phải được rồi, làm gì còn cầm món đồ chơi kia lãng phí thời gian chứ?"
"Ngươi thì biết cái gì." Ninh Nhụy Nhụy cho hắn một ánh mắt xem thường, "Nếu nhận được thần khí, đương nhiên phải khoe ra cho mọi người thấy, bằng không chẳng phải uổng công ta nhận lấy nó rồi."
Hạ Thiên không có cảm giác gì đối với thứ gọi là thần khí, một là tốc độ không có nhanh bằng một nửa hắn, hai là uy lực còn không bằng một đầu ngón tay của hắn, như vậy thì thứ này có gì vui.
“Trước mắt là cứu tỉnh nàng ta đã." Ninh Nhụy Nhụy đỡ nữ nhân đã bất tỉnh kia ngồi dậy, nhìn Hạ Thiên nói: "Hỏi xem chuyện gì đã xảy ra."
"Không cần cứu, nàng ta chỉ là giả vờ ngất mà thôi, cô đạp nàng ta một cước là tỉnh ngay." Hạ Thiên lười biếng nói.
Ninh Nhụy Nhụy đương nhiên không làm theo lời của Hạ Thiên, mà đè lên nhân trung của nữ nhân kia, lại làm một ít phương pháp cấp cứu đơn giản, chỉ chốc lát sau, nữ nhân kia quả nhiên tỉnh lại.
"A, cảm ơn các ngươi đã cứu ta." Nữ nhân này lộ ra vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, "Bạn trai ta còn mắc kẹt bên trong, các ngươi có thể...... cũng cứu hắn được không?"
"Ngươi yên tâm." Ninh Nhụy Nhụy nhẹ giọng trấn an nói: "Nếu đã quyết định quản chuyện này, Ninh Nhụy Nhụy ta nhất định sẽ lo liệu tới cùng. Nhưng ngươi cũng nên nói tình huống của mình cho ta, ta muốn hiểu biết tình hình hiện tại trước."
"Ta muốn xem coi rốt cuộc ngươi có thể quản như thế nào!" Nam nhân mặt vuông không biết đã dùng phương pháp gì mà cuối cùng cũng rời khỏi vách tường, hiện tại, trong tay hắn đang cầm một khẩu súng ngắn màu trắng, hắn chĩa súng về phía Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy rồi bóp cò.
"Đi chết đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận