Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1733. Dường như không phải như vậy

“Ta lười ở chung một chỗ với nha đầu Thạch Thuần kia chờ tin!” A Cửu hừ nhẹ một tiếng, tiểu nha đầu đó cũng không có việc gì sẽ công kích nàng, nàng cũng không thể làm khó dễ nha đầu này, còn không bằng cách xa nàng ấy một chút.
Chỉ có điều, A Cửu dường như đã quên, muốn cách xa Thạch Thuần có rất nhiều loại phương thức, cũng không nhất định phải đi đến núi tuyết với Hạ Thiên, nhưng nàng lại theo bản năng như cũ lựa chọn đi theo Hạ Thiên, giống như trong tiềm thức của nàng cũng chỉ có hai cái lựa chọn này, hoặc là ở lại biệt thự, hoặc đi chung với Hạ Thiên.
“A, Thuần Thuần là một nha đầu bịp bợm, ta cũng không thích chơi với nàng.” Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, tiện tay ôm eo của A Cửu, “Cửu nha đầu, vậy chúng ta đi núi tuyết trước nha.”
Trong màn đêm, Hạ Thiên một tay ôm A Cửu, một tay khác xách theo Hồ gia Vĩ, trực tiếp bay về phía núi tuyết.
Từ Vọng Cảng đến núi tuyết thật ra rất xa, nhưng bây giờ đối với Hạ Thiên, cũng không tính là rất xa, dù sao trực tiếp bay qua, cũng không cần thời gian dài lắm.
Hạ Thiên rõ ràng không muốn lãng phí thời gian trên đường, cho nên tốc độ bay lần này của hắn rất nhanh, chỉ cần khoảng nửa giờ, hắn đã tới trên đỉnh của núi tuyết, tiếp theo, hắn tiện tay ném Hồ Gia Vĩ một cái lần nữa vào trong núi tuyết.
“Ngươi cứ như vậy ném hắn xuống sao?” A Cửu lại có chút không yên lòng, “Ngộ nhỡ hắn sống lại thì sao?”
“Cửu nha đầu, ngươi yên tâm đi, lần này hắn làm thế nào cũng sẽ không cách nào sống lại được.” Hạ Thiên thuận miệng nói: “Cho dù bây giờ lại có người tu tiên cấp bậc Nguyên Anh tiến vào thân thể của hắn, hắn vẫn không có cách nào sống được.”
A Cửu lập tức đã hiểu, Hạ Thiên chắc chắn đã giở trò gì đó, đương nhiên, đối với người kia, A Cửu không hề đồng tình, bất luận là Hồ Gia Vĩ lúc đầu, hay Phong Thiên Vũ gì đó, rõ ràng đều không phải là người tốt gì.
Trước kia Hồ Gia Vĩ định sát hại, làm nhục Ninh Nhụy Nhụy ở trên đỉnh núi tuyết, trong suy nghĩ của A Cửu thì đó là tội đáng chết vạn lần, mà tên Phong Thiên Vũ đoạt xác trùng sinh kia, vừa mới ở bờ biển cũng giống như định làm loạn với Ninh Nhụy Nhụy, rõ ràng bọn hắn như nhau đều không phải người gì tốt, để loại người đó hoàn toàn chết, mới là phương thức xử lý an toàn nhất cho những người khác ở thế giới này.
Nhưng, A Cửu kỳ thực vẫn còn có chút nghĩ không ra.
“Ngươi làm sao nhất định phải đưa hắn đến nơi này chứ?” A Cửu không rõ, theo nàng biết, xử lý tên tu tiên đó, vốn là chuyện nằm trong phạm vi quyền hạn Thiên Đạo tổ của Hạ Thiên, căn bản vốn không cần trốn tránh, hơn nữa, ẩn núp cũng không phải phong cách của hắn nha, lại lui một vạn bước, thật muốn giấu diếm chuyện kia, với năng lực của Hạ Thiên, ở nơi nào không thể hủy thi diệt tích, nhất định phải đi tới núi tuyết sao?
“Cửu nha đầu, ta thuận tiện mang tên đần này đến nơi này đó.” Hạ Thiên thuận miệng nói: “Ta chuẩn bị cẩn thận kiểm tra một chút ở núi tuyết, xem thử còn có những người nào khác tới đây không.”
Hạ Thiên dừng lại một chút, lại bổ sung: “A, Cửu nha đầu, mặc dù vận khí của ta cực kỳ tốt, nhưng, có đôi khi, chúng ta vẫn không thể đánh cược vào vận may, tên ngu ngốc đó đã đến đây, nên có thể còn có những người khác cũng đến đây giống như thế, chúng ta cần cẩn thận một chút sẽ tốt hơn.”
“Vậy ngươi còn không mau đi kiểm tra?” A Cửu hừ nhẹ một tiếng, trong lòng nàng âm thầm suy nghĩ, lúc làm chính sự, đầu óc của hắn vẫn rất bình thường.
“A, Cửu nha đầu, ngươi ở nơi này chờ ta một chút.” Hạ Thiên đột nhiên biến mất trên đỉnh ngọn núi tuyết, đương nhiên là đi tìm kiếm có xuất hiện dấu vết của người tu tiên nào khác hay không?
A Cửu không có đi theo sau, nàng cứ như vậy đứng ở trên đỉnh núi tuyết.
Bây giờ, gió lớn, không có tuyết rơi.
Dưới bầu trời đêm, ánh sáng chiếu vào bên trong tuyết, A Cửu mặc một bộ lễ phục dạ hội đứng ở nơi đó, ngạo nghễ sừng sững, xinh đẹp tuyệt trần.
Vào thời khắc này, A Cửu thực sự chính là một tiên tử hạ xuống nhân gian, giả sử bây giờ có người tu tiên của Tiên Vân đại lục đến, chắc chắn sẽ không xem nàng như người bình thường, cho dù ở trong mắt những người tu tiên của Tiên Vân đại lục kia, A Cửu nhất định cũng là tiên nữ tuyệt sắc xuất thân từ danh môn tu tiên.
“Ta làm sao lại đến đây chứ?” A Cửu nhẹ nhàng nói nhỏ, đột nhiên, cuối cùng nàng đã ý thức được một chuyện, nàng thật sự vốn không cần phải tới đây, nàng nói là vì tránh né Thạch Thuần, nhưng nàng vốn không phải cũng muốn tránh né Hạ Thiên sao?
Trong lòng của A Cửu đang rất rối loạn, nàng phát hiện ở chung một chỗ với Hạ Thiên không bao lâu, dường như có rất nhiều chuyện dường như đã thay đổi trong lúc lơ đãng, mười mấy năm trước đây, nàng vẫn cảm thấy Hạ Thiên không bằng cầm thú, tội đáng chết vạn lần, nhưng, dường như bây giờ, trong tiềm thức của nàng, đã không cho là như vậy rồi?
Càng làm cho trong lòng của A Cửu bất an chính là, dường như nàng không có chút nào bài xích việc ở cùng một chỗ với Hạ Thiên, chẳng lẽ tên khốn kia thật sự có ma lực gì đó, luôn luôn có thể làm cho mỗi nữ nhân nguyện ý đi chung với hắn sao?
Nếu không, vì sao nhiều nữ tử kinh tài tuyệt diễm như vậy lại đều lựa chọn đi chung với hắn?
A Cửu đã từng cảm thấy, đây chẳng qua là vì Hạ Thiên biết Nghịch Thiên Bát Châm, nhưng bây giờ, nàng lại mơ hồ cảm thấy, dường như cũng không chỉ đơn giản như vậy.
Giống như trong ngày hôm nay, cuộc sống của nàng dường như đã rối loạn lên, lộn xộn, nhưng hết lần này tới lần khác dường như lại có một loại hương vị khác, điều đó không giống với cuộc sống trước đây của nàng, nhưng nàng dường như sự thích kiểu cuộc sống bây giờ.
Đó dường như là một kiểu cuộc sống tự do chân chính, vô câu vô thúc, không hề cố kỵ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận