Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1826. Là ai hận nàng như thế?

Quan Duyệt ở phía trước dẫn đường, mà Y Tiểu Âm thì đi sau lưng nàng, về phần Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh thì rơi ở phía sau hai người xa mười mấy mét.
"Sư phụ, hay ngươi dứt khoát đưa nàng ấy vào bệnh viện này làm bệnh nhân đi."
Triệu Thanh Thanh hì hì cười một tiếng, "Dù sao ngươi là người nhà của nàng, ngươi nói nàng ấy bị bệnh tinh thần, bệnh viện hơn phân nửa sẽ không cảm thấy có vấn đề."
"Bệnh viện quá tồi tàn, vợ Y Y không thể ở nơi kém như vậy." Hạ Thiên thuận miệng nói: "Ta sẽ tranh thủ đi tìm một bệnh viện tâm thần tốt hơn."
Mặc dù âm thanh của hai người không lớn, nhưng Y Tiểu Âm đi ở phía trước vẫn có thể nghe được. Vừa nghe như thế, Y Tiểu Âm đã lập tức muốn mắng người, lý do tên khốn kiếp kia không đưa nàng vào bệnh viện tâm thần là vì bệnh viện này quá tàn tạ?
Mà càng kỳ quái hơn là, hắn lại muốn đưa nàng vào bệnh viện tâm thần.
Nếu không phải bên cạnh có người ngoài, Y Tiểu Âm chắc chắn sẽ quay người trực tiếp mắng chửi người, nhưng bây giờ, nàng vẫn xem như không nghe thấy.
"Quan tiểu thư, đến cùng thì cha ngươi có vấn đề gì?" Y Tiểu Âm quyết định chuyển lực chú ý của mình.
" Y Tiên tiểu thư, bệnh tình của cha ta khá phiền toái, sau khi cô nhìn thấy thì sẽ biết. Bây giờ, hắn đang ở bệnh viện tâm thần, thần chí không quá bình thường, chúng ta không cách nào đưa hắn đi bệnh viện bình thường, tình huống cụ thể ta cũng không hiểu rõ lắm, nhưng bác sĩ ở đây đề nghị ta mời cô tới xem một chút." Quan Duyệt trả lời.
Y Tiểu Âm không tiếp tục hỏi thăm nữa, đi theo Quan Duyệt vào trong, trên đường đi, thỉnh thoảng có người chào hỏi Y Tiểu m.
"Quao, vợ ngươi đến kìa..."
"Đánh rắm, đó là vợ của ta..."
"Vợ à, ngươi đến gặp ta sao? Ta là Khang Khang..."
"Vợ à, ta là Kiều Kiều..."
...
Đây rõ ràng là một đám người bị bệnh tâm thần, mà bọn hắn giống như cũng coi Y Tiểu Âm là thành vợ của mình, sau đó, chính là tiếng kêu thảm liên miên, những người kia đều ngã trên mặt đất.
"Này, sao ngươi lại đánh người?" Có y tá nóng nảy nói.
"Ai bảo nhưng tên ngu ngốc này dám nhận loạn vợ ta?" Người trả lời chính là Hạ Thiên, vừa đánh người đương nhiên cũng là hắn.
"Bọn hắn đều có bệnh về tinh thần, ngươi so đo với bọn hắn làm gì?" Y tá kia có chút bất mãn.
"Cho dù bọn hắn bị bệnh tinh thần cũng không thể nhận loạn vợ như vậy." Hạ Thiên uể oải nói, sau đó hướng về phía Y Tiểu Âm la một câu, "Vợ Y Y, chờ ta một chút."
Bên kia, Y Tiểu Âm căn bản lười quản chuyện phía sau, tiếp tục đi về phía trước.
Mà y tá kia nhìn thấy Hạ Thiên gọi Y Tiểu Âm là vợ, lại còn đuổi theo nàng, nàng ta lập tức quyết định không so đo với Hạ Thiên. Nàng ta chỉ có một điều không rõ là, bệnh viện thu bệnh nhân mới lúc nào mà nàng ta hoàn toàn không biết?
"Sư phụ, chờ ta một chút." Triệu Thanh Thanh nhanh chóng chạy theo Hạ Thiên.
Y tá lắc đầu, đáng tiếc, người bệnh tâm thần này dáng vẻ rất đẹp.
Mà lúc này, Quan Duyệt và Y Tiểu Âm đã đi vào một phòng bệnh.
"Tiểu thư Y Tiên, chính là ở đây." Quan Duyệt mở miệng nói.
Phòng bệnh rất sạch sẽ, lại tràn ngập mùi thuốc Đông y nồng đậm, Y Tiểu Âm không khỏi hơi nhíu mày. Dù sao bình thường thì bệnh viện tâm thần sẽ rất ít tồn tại thuốc Đông y.
Y Tiểu Âm nhìn về phía giường bệnh, trên giường bệnh có một bệnh nhân đang nằm, xanh xao vàng vọt, nhìn qua cho người ta một cảm giác bị bệnh nguy kịch.
Y Tiểu Âm lần nữa nhíu mày, bệnh nhân kia mang đến cho nàng cảm giác có chút kỳ quái, suy nghĩ một chút, nàng lập tức lấy ra một cái khăn tay, chuẩn bị bắt mạch.
"Vợ Y Y, trong này hơi kỳ quái." Lúc này, âm thanh của Hạ Thiên truyền vào trong tai Y Tiểu m, "Cái tên đần kia không bị bệnh tâm thần..."
Hạ Thiên vừa dứt lời, Y Tiểu Âm đã cảm giác có được một nguy cơ to lớn vọt tới, một giây sau, tiếng nổ vang truyền đến.
Rầm rầm rầm...
Tiếng nổ kịch liệt chấn động toàn bộ mặt đất, gần như trong một nháy mắt, toàn bộ bệnh viện hóa thành phế tích.
Một phút sau.
Trên phế tích phía đứng ba người, Hạ Thiên một tay ôm Y Tiểu m, một tay ôm Triệu Thanh Thanh vào trong ngực. Mà lúc này, sắc mặt của Triệu Thanh Thanh đã tái nhợt, còn có chút chưa tỉnh hồn, về phần Y Tiểu Âm thì sắc mặt cũng rất khó coi.
Mặc dù đã là người tu tiên, nhưng bạo nổ vừa rồi làm cho nàng cảm thấy nguy hiểm trong nháy mắt, nàng có loại cảm giác, nếu không phải Hạ Thiên đột nhiên ôm nàng ra thì nàng rất có thể đã bị thương, thậm chí còn có thể mất đi tính mạng.
Đây là một vụ nổ tương đối kịch liệt, xung quanh bệnh viện này không có kiến trúc, nhưng toàn bộ bệnh viện đã sụp đổ toàn bộ, không có bất kỳ khu vực nào may mắn thoát khỏi.
Trên thực tế, ngay cả chiếc xe của Triệu Thanh Thanh dừng ở phía ngoài bệnh viện cũng bị chấn động bay lên, sau đó nặng nề quẳng xuống đất.
"Nhanh, đi cứu người!" Cuối cùng, Y Tiểu Âm đã lấy lại tinh thần, vừa nói chuyện vừa có ý muốn tránh thoát khỏi ngực Hạ Thiên.
"Vợ Y Y, không cần đi, tất cả mọi người đều đã chết rồi." Hạ Thiên không buông Y Tiểu Âm ra, "Toàn bộ bệnh viện đều chôn thuốc nổ, không ai có thể tránh thoát."
Hạ Thiên dừng một chút, lại bổ sung: "Ta đã không nghe được bất kỳ nhịp tim gì, cho dù là thần y như ta cũng không cứu được bọn hắn."
Y Tiểu Âm lập tức ngây người, cuối cùng nàng cũng ý thức được, đây là một cạm bẫy có thể xưng là tử cục, mà cái bẫy này rõ ràng chính là hướng về phía nàng. Đối phương vì giết nàng, không tiếc dùng tính mạng của tất cả mọi người của bệnh viện tâm thần.
Mà vấn đề bây giờ là ai hận nàng như thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận