Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2114. Gặp mặt Bách Thiên Lang

Bỗng nhiên từng tầng mây tụ lại, chèn ép màn trời như sắp đụng phải mái hiên.
Tiếng sấm đùng đoàng từ bên trong tầng mây truyền xuống, vừa có chút nặng nề, lại có vẻ bề ngoài uy nghiêm.
Hiện tại, gió đã rối mù, mưa bụi cũng phiêu tán khắp nơi, một đợt bão tố sẽ tới.
Hạ Lãnh đứng phía trước cửa sổ, ánh mắt lom lom nhìn Huyết Hầu Tử đứng lờ mờ ở trong cái cây phía trước, còn có vài yêu vật khác, nhảy lên nhảy xuống, không biết là đang chơi đùa hay là đang tránh mưa.
“Hắn đang làm gì? Mở cửa sổ không thấy lạnh sao?” Phong Thiên Linh nhìn chằm chằm Hạ Lãnh hơn nửa ngày, lặng lẽ chọt nhẹ Tiêu Tú Nhi, nhỏ giọng hỏi: “Muốn gọi hắn tới dùng cơm không?”
Tiêu Tú Nhi nhìn Hạ Lãnh, vừa cười vừa nói: “Không có việc gì, thiếu chủ có tính cách như vậy, thường xuyên thích nhìn xa xa rồi ngẩn người, chờ một lát là được.”
“A.” Phong Thiên Linh gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa, trong lòng cảm thấy quả thật Hạ Lãnh hơi như ông cụ non, hoàn toàn không giống như hài tử mười hai tuổi, hoàn toàn đoán tâm tư không ra.
“Thiếu chủ, chúng ta còn phải ở chỗ này bao lâu vậy?” Một lát sau, Tiêu Tú Nhi chuẩn bị cơm trưa sẵn, chậm rãi đi đến trước mặt Hạ Lãnh: “Không phải Thiên Lang hay là Thiên Cẩu yêu tiên gì đó muốn giam lỏng chúng ta chứ?”
Hạ Lãnh thản nhiên nói: “Hắn không có lá gan kia.”
“Cũng đúng. Dù sao thiếu chủ là hoàng tử Cơ triều mà.” Thật ra Tiêu Tú Nhi không biết nhiều về Hạ Lãnh, bởi vì Cơ Thanh Ảnh tự mình chọn lựa tỳ nữ, trong lòng vẫn biết rõ địa vị của hắn ở Cơ triều.
“Hoàng, hoàng tử?” Phong Thiên Linh nghe thế sững sờ, trong mắt lóe ra vẻ kinh hãi.
Hạ Lãnh trừng mắt với Tiêu Tú Nhi, nhàn nhạt giải thích nói: “Ngươi đừng nghe nàng ta nói hươu nói vượn, phụ thân ta chỉ có chút tước vị, không có mối quan hệ nào với Cơ thị hoàng tộc.”
Phong Thiên Linh nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều.
“Vừa rồi ta nói bậy, ngươi đừng tin.” Tiêu Tú Nhi lấy lại tinh thần, tự hiểu lời nói có chút sơ hở, hơi xấu hổ đứng lên, chỉ là nàng thấy Phong Thiên Linh không phải là người xấu gì nên có chút buông lỏng.
“À.” Phong Thiên Linh không biết trả lời sao, không thể làm gì khác hơn là gật đầu.
“Công tử, ngươi sẽ không ở trách ta chứ?” Tiêu Tú Nhi mếu miệng, đáng thương nhìn Hạ Lãnh, một cử động nhỏ cũng không dám. Hạ Lãnh không để ý, mặc dù đây không phải là mất mát lớn gì, hắn cũng không có ý truy cứu trách nhiệm, chỉ là vẫn cần phải dạy dỗ nho nhỏ với nàng. Thật ra hắn vẫn cảm thấy kỳ lạ, lấy tính cách cẩn thận nghiêm túc của Cơ Thanh Ảnh di thì sao lại cho tiểu cô nương đơn thuần lại không có tâm cơ làm thị nữ thiếp thân cho hắn.
Phong Thiên Linh vội nói: “Thật sự cái gì ta cũng chưa nghe thấy.”
“Ăn cơm.” Hạ Lãnh lườm Tiêu Tú Nhi đang ngồi nghiêm chỉnh, nhàn nhạt nói một câu.
“Được thôi, công tử, ta giúp ngươi xới cơm, món ăn này là ta đặc biệt vì ngươi mà làm, ngươi nếm thử.” Tiêu Tú Nhi lập tức hoàn hồn lại, hầu hạ Hạ Lãnh dùng bữa.
Phong Thiên Linh nhìn cảnh tượng ấy không nhịn được có hơi sững sờ, tuy Phong gia các nàng cũng là đại gia tộc ở Vân Châu, nhưng phụ mẫu nàng chết sớm, trong gia tộc không nhận sự khi dễ đã cảm ơn trời đất, thật là chưa từng hưởng thụ qua đãi ngộ của chủ nhân gì đó.
Cơ Cửu vẫn luôn trầm mặc không nói, yên lặng ăn cơm.
“Những tháng ngày qua, các ngươi thật sự sống không tệ, lại ở nơi này làm cơm sao?” Bỗng nhiên trong phòng hiện ra một vòng sáng kỳ lạ, sau đó liền có giọng từ bên trong vòng sáng truyền ra, theo giọng nói đó có một tiên tử tuyệt sắc đi ra từ trong vòng sáng.
“Mộc di.” Hạ Lãnh thấy Mộc Hàm không có vẻ bất ngờ gì, chỉ nhàn nhạt hỏi một câu: “Ăn cơm chưa?”
Tiêu Tú Nhi lập tức đứng dậy đi lấy bát đũa, Mộc Hàm không ngăn lại, đúng lúc đó ngồi ở bên cạnh Phong Thiên Linh.
“Ngươi, ngươi là...” Phong Thiên Linh khẩn trương nhìn Mộc Hàm không thôi, tất nhiên nàng nhớ kỹ người tiên tử này là một loại nữ nhân hoàn toàn tuyệt mỹ.
Mộc Hàm sờ lên đầu Phong Thiên Linh, vừa cười vừa nói: “Không cần khẩn trương, ta là người thân của Hạ nhi, ngươi cũng gọi ta là Mộc di là được rồi.”
“A, được, Mộc di.” Phong Thiên Linh khéo léo gật đầu một cái.
Hạ Lãnh hỏi: “Mộc di tới nói chuyện với Bách Thiên Lang sao?”
“Không sai.” Mộc Hàm gật đầu: “Nhưng ta chưa tiếp xúc với hắn, tới xem ngươi trước.”
“Một mình ngươi tới sao?” Hạ Lãnh lại hỏi.
Mộc Hàm nở nụ cười, giải thích: “Mị Nhi di của ngươi ngại đường xa, cũng lười vận động, mà thượng tầng ở Ngự Tiên tông bên kia gần đây hay có hành động lạ liên tục, cho nên nàng ấy ở lại trấn giữ nơi đó cũng tốt.”
Ăn xong bữa cơm này, không lâu lắm, có mấy tiểu yêu tới mời Hạ Lãnh và Mộc Hàm qua nghị sự vài chuyện, rõ ràng Thiên Lang yêu tiên đã sớm biết Mộc Hàm đến đây.
Không bao lâu, hai người được đưa tới một căn phòng sạch sẽ thoải mái, cửa không thể xuyên thấy, một chút gió và mưa ở phía ngoài không thể quấy rầy nơi đây được.
Trong phòng không có bày biện dư thừa, chỉ có một bàn trà, 3 tấm đệm lót.
“Hai vị, mời.” Bách Thiên Lang mặc một bộ quần áo màu xanh, đang pha trà, giương mắt nhìn Hạ Lãnh và Mộc Hàm, cười làm động tác tay mời.
Mộc Hàm chưa từng quen biết vị Thiên Lang yêu tiên kia, nhưng từng nghe Cơ Thanh Ảnh và Nguyệt Thanh Nhã nói về người này, đã để ý vài điều ở trong lòng. Với lại, tu vi bây giờ của nàng cao hơn Bách Thiên Lang, không sợ hắn sẽ đùa nghịch điều gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận