Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4315: Vậy thì giết thôi

“Năm đó, người đánh chủ ý lên nàng cũng là ông ta?” Lửa giận trong lòng Hạ Thiên đã được đốt lên.
“Không sai.” Phù Diêu Tiên Tử gật đầu.
Hạ Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm lão giả áo tơi: “Này, lão bạch si, dám đánh chủ ý lên nữ nhân của ta, hôm nay ngươi chết chắc rồi.”
“Ha ha, lão phu tu hành mấy vạn năm, một lòng truy cầu đại đạo, cũng không có ý kiến đối với nữ sắc.” Lão giả áo tơi tất nhiên cũng nhìn thấy Phù Diêu Tiên Tử: “Chuyện năm đó chỉ vì lão phu đang đứng ở bình cảnh cần đột phá, thành ra ta cần rất nhiều linh vận. Đệ tử Huyễn Nguyệt Tâm Trai vừa lúc là lô đỉnh tuyệt hảo. Tần tiên tử lại là người nổi bật trong đó. Nếu có thể giúp ta một chút sức, vậy thì không còn gì tốt hơn.”
Tiếp theo, giọng điệu của ông ta trở nên âm trầm: “Chỉ là nữ tu, lại vừa đến Độ Kiếp Kỳ, nhưng lại dám cự tuyệt lão phu. Thật sự đáng ghét. Uy nghiêm của Chuẩn Tiên tuyệt đối không thể mạo phạm, nhưng lão phu không thể phế tu vi của nàng ta, chỉ có thể biếm nàng ta đến tiên khí chi địa. Đó cũng là ta nhân từ lắm rồi.”
“Vậy tại sao ngươi lại lật lọng?”
Trong lòng Phù Diêu Tiên Tử vẫn còn oán giận khó bình: “Lúc đó ngươi đã nói, chỉ cần ta tiếp nhận bị giáng chức, ngươi sẽ không truy cứu tộc nhân và tông môn của ta.”
“Lão phu cũng không truy cứu mà.” Lão giả áo tơi thản nhiên nói: “Bằng không, Phù Diêu giới sớm đã bị diệt, ngay cả giới vực cũng sẽ bị xóa trong liên minh rồi.”
Gương mặt Phù Diêu Tiên Tử hiện lên sát ý, quát to: “Tại sao Phù Diêu giới lại bị chia cho Thiên Quỷ Vương? Vì sao tộc nhân của ta lại trở thành kiếp nô?”
“Đó chính là người bên dưới tự tác chủ trương, chẳng có liên quan gì đến lão phu.”
Lão giả áo tơi cười nhạo; “Chẳng lẽ lão phu còn có nghĩa vụ bảo vệ tộc nhân và tông môn của ngươi sao? Đúng là buồn cười.”
“Ngươi.” Phù Diêu Tiên Tử tức giận không thôi.
“Vợ Phù Diêu, không cần tức giận.” Hạ Thiên vuốt ngực Phù Diêu Tiên Tử: “Lát nữa, ta sẽ thay nàng xử lý ông ta xả cơn giận này.”
Phù Diêu Tiên Tử nói: “Ta phải đích thân giết chết ông ta, thay tộc nhân báo thù.”
“Cũng được mà.” Hạ Thiên cười nói: “Ta sẽ đánh lão bạch si này gần chết, sau đó giao cho vợ Phù Diêu nàng xử lý.” Lão giả áo tơi nghe Hạ Thiên nói xong, không khỏi lắc đầu liên tục: “Quả nhiên không biết trời cao đất rộng. Các ngươi nhìn Vấn Thiên Đạo Nhân đi, ngay cả Chí tôn hắn cũng không dám cuồng ngôn như vậy. Hai người các ngươi chỉ mới là Độ Kiếp Kỳ lại mạnh miệng như thế. Đúng là ngay cả chữ chết cũng không biết viết như thế nào?”
Hạ Thiên nhếch miệng, giữa ngón tay sáng lên một cây ngân châm: “Lát nữa ta sẽ viết một chữ chết lên mặt ngươi.”
“Tốt, rất tốt.”
Lão giả áo tơi hiển nhiên cũng nổi giận, nhưng khinh thường lộ ra ngoài, chỉ thản nhiên nói: “Vậy lão phu sẽ chơi với các ngươi trước.”
“Hàn Khô Kiếm, đến.”
Một tiếng quát lớn, thiên địa vì đó mà biến sắc.
Bầu trời vốn bị mây đỏ bao phủ đột nhiên mở ra, một chùm ánh sáng đỏ nhanh chóng từ khe nứt rơi xuống, xuyên qua con sóng vạn trượng, bay vào lòng bàn tay của lão giả áo tơi.
Kiếm trong lòng bàn tay giống như một con rồng sống, không ngừng run rẩy.
Sóng nước trong sông bỗng dưng biến thành một cơn gió lốc, nhanh chóng bay lên, dung nhập vào bên trong một hạt châu trên chuôi kiếm.
Hơn phân nửa thiên hà trong nháy mắt trở nên trống không.
Lưỡi kiếm run rẩy cuối cùng cũng chậm rãi dừng lại, toàn bộ thanh kiếm phát ra ánh sáng chói mắt không gì sánh được, như thể tất cả tinh hoa của thế giới đều bị nó hấp thu.
Nghe có vẻ lâu nhưng tất cả chỉ diễn ra trong nửa giây.
Toàn bộ giới vực như rơi vào một mảnh yên tĩnh kỳ dị, giống như thời gian bị hút đi.
Gương mặt Vấn Thiên Đạo Nhân cứng đờ, bên dưới bàn tay âm thầm ngưng tụ kiếp lực, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Hai mắt Chu Cửu Thần trở nên vô thần, giống như con rối.
Hạ Thiên và Phù Diêu Tiên Tử không hề có bất kỳ phản ứng gì.
“Nhất niệm khởi, vạn hoa phóng.”
Lão giả áo tơi bỗng dưng xuất hiện bên cạnh Hạ Thiên, giọng điệu trào phúng: “Một kiếm này, ngươi trốn được sao?”
Phốc!
Lời còn chưa dứt, trên người Hạ Thiên đã xuất hiện mấy trăm vết kiếm như đóa hoa, lập tức máu tươi bắn tung tóe.
“Ngươi cho rằng như vầy có thể tổn thương được ta?” Biểu hiện của Hạ Thiên không hề thay đổi, cũng chẳng quan tâm đến thương thế của mình, lộ ra giọng điệu mỉa mai: “Ngươi nên lo lắng cho chính mình đi.”
“Ta biết ngươi đang suy nghĩ chuyện gì.”
Lão giả áo tơi mỉm cười, bỗng nhiên vươn tay trái của mình, chỉ thấy ngón giữa và ngón trỏ lóe lên một cây ngân châm.
Lúc này, sắc mặt Hạ Thiên hơi thay đổi, lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
“Lão phu đã nói qua, ta còn quen thuộc với Nghịch Thiên Bát Châm hơn cả ngươi.” Lão giả áo tơi cười nhạo, chậm rãi ném ngân châm vào trong thiên hà, giọng điệu khinh thường: “Muốn truyền tổn thương lên người lão phu, đúng là buồn cười. Châm pháp này của ngươi sẽ có tác dụng đối với ngươi và người cùng cảnh giới với ngươi, thậm chí tu tiên giả cao hơn ngươi một cảnh giới nhỏ.”
“Đáng tiếc, mặc dù lão phu chưa từng luyện qua Nghịch Thiên Bát Châm, nhưng ta lại thuộc phương thức vận hành châm pháp, tất cả công hiệu, tác dụng, thậm chí biến hóa của nó như lòng bàn tay, hơn nữa còn thuần thục hơn ngươi, hiểu nhiều hơn ngươi rất nhiều.” Lão giả áo tơi thở dài, có chút tiếc nuối: “Ban đầu ta muốn thu ngươi làm đệ tử. Mặc dù ta vẫn muốn lợi dụng thể chất của ngươi để làm bàn đạp cho ta phi thăng, nhưng ngươi chưa chắc sẽ chết, còn có thể thu hoạch tất cả mọi thứ lão phu để lại.”
Sau đó, ông ta không hề che giấu sát khí của mình: “Nhưng bây giờ ngươi lại không biết điều, vậy thì giết thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận