Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2541: Tả Tinh Hoàng

Hạ Lãnh lại hỏi thăm vài câu, phát hiện những gì mà bọn sơn tặc này biết quả thật không nhiều, hỏi tiếp cũng không hỏi thêm được gì, trực tiếp thả bọn hắn đi.
Tên Lưu Đại Thụ đó không khỏi mừng rỡ như điên, lập tức mang theo mấy tiểu đệ hớt ha hớt hải vọt vào trong khu rừng.
"Tiểu Linh nhi, đừng khóc." Tiêu Tú Nhi an ủi Phong Thiên Linh ở trong buồng xe, "Người nhà ngươi chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu."
Hạ Lãnh đi tới, nhẹ giọng nói: "Theo lời kể của mấy tên sơn tặc kia, người trong cốc hẳn là bị trói và mang đi, còn những người bắt là ai, thì cần phải điều tra thêm."
Phong Thiên Linh bỗng nhiên xuống xe ngựa, nói với Hạ Lãnh và Tiêu Tú Nhi: "Người nhà của ta bị bắt đi, ta nhất định phải tìm bọn họ trở về. Dọc theo con đường này, đa tạ các ngươi, chuyện lần này không có liên quan đến các ngươi, chính ta đi tìm đám người đó, các ngươi đừng bận tâm nhiều."
"Tiểu Linh nhi, ngươi đang nói gì thế!" Tiêu Tú Nhi là người bất mãn đầu tiên, nói với Phong Thiên Linh: "Chúng ta đã là bằng hữu, làm sao có thể bỏ mặc ngươi."
Hạ Lãnh nhìn Phong Thiên Linh, nghiêm túc nói: "Tú nhi nói đúng, chúng ta là bằng hữu, không thể khoanh tay đứng nhìn. Còn nữa, mục đích của những người đó không đơn giản như vậy, cũng không phải chuyện của gia tộc ngươi, mà nhất định còn sẽ gây họa cho người khác, chỉ bằng vào điểm ấy, chúng ta cần phải tiến hành điều tra triệt để."
"Cảm ơn các ngươi." Phong Thiên Linh không nhịn được nhào vào trong lồng ngực Hạ Thiên rồi khóc lên, dù sao nàng vẫn chỉ là một tiểu nữ hài tử, đột nhiên gặp đả kích như vậy, kỳ thực đã không kiềm nén được từ lâu.
Hạ Lãnh bị cái ôm của Phong Thiên Linh, đỏ mặt một cách hiếm thấy, cũng không có ý đồ xấu gì, chỉ đơn thuần là không biết nên ứng đối như thế nào.
"Khà khà." Tiêu Tú Nhi cười một cách quái dị, lộ ra hai cái răng khểnh, rụt người về buồng xe.
"A —— "
Lúc này, xa xa bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Tiêu Tú Nhi và Phong Thiên Linh đều bị dọa sợ hết hồn, Hạ Lãnh lại cấp tốc có phán đoán: "Là mấy tên sơn tặc lúc nãy!"
"Ta, chúng ta qua xem thử." Ban đầu Hạ Lãnh còn muốn một mình qua đó xem thử, nhưng mà gặp phải ánh mắt sợ sệt của hai nữ hài, đành phải sửa lại lời, mang theo các nàng cùng đi đến nơi phát ra âm thanh.
Đi một hồi, ba người đi tới trước một cái miếu đổ nát trên đỉnh ngọn núi, thình lình phát hiện thi thể của mấy tên sơn tặc.
Bọn họ tử trạng cực thảm, như là bị mãnh thú gặm nhấm, quanh thân máu thịt be bét, hơn nữa còn có vết tích bị lửa thiêu đốt.
"Vừa mới chết không lâu, hung thủ khẳng định ở gần đây, các ngươi theo sát ta." Hạ Lãnh nói với hai nữ hài tử, liền nhỏ giọng đi đến miếu đổ nát.
Trong miếu đổ nát, có một bóng người, đang ngồi xếp bằng ở trong đại sảnh và ăn cái gì đó, đặt mông ngồi trên một cái đầu của tượng thần trong sảnh.
"Ai!" Nghe thấy động tĩnh, người kia nghiêng đầu lại, lớn tiếng quát lên: "Cút ra đây!"
Hạ Lãnh ban đầu còn muốn ẩn núp, quan sát trước rồi tính sau, không nghĩ tới nhanh như vậy liền bại lộ.
"Mấy tên sơn tặc kia là ngươi giết à?" Hạ Lãnh để hai nữ hài tử trốn kỹ, mình thì lại chậm rãi đi ra ngoài, thoải mái đi tới trước mặt người nọ, lạnh giọng đặt câu hỏi.
"Là ta giết." Trong tay người kia cầm một xương đùi, nhếch miệng nói với Hạ Lãnh: "Đã lâu không ăn thịt người, ngươi muốn ăn không?"
"Ngươi không phải người?" Hạ Lãnh nhìn chằm chằm người này một cách cẩn thận, nhìn từ bề ngoài, trên cơ bản không khác gì nhân loại, nhưng mà cỗ khí tức khát máu trên người này lại không che lấp chút nào, hiển nhiên có thể cảm nhận được hắn không phải là nhân loại.
Người nọ cười đắc ý, nhìn Hạ Lãnh từ trên xuống dưới: "Lẽ nào ngươi là? Ồ, hình như ngươi là người, không đúng, ngươi là người, tại sao lại có khí tức của Thiên Lang?"
"Khí tức Thiên Lang?" Hạ Lãnh sững sờ, chợt nhớ tới trước đây không lâu Bách Thiên Lang đã từng tặng hắn một tấm lệnh bài, nói là có thể tránh khỏi tất cả Yêu tộc thương tổn đến hắn, nghĩ như vậy liền lấy lệnh bài ra: "Ý ngươi là thứ này?"
Người kia nhìn thấy lệnh bài không khỏi nở nụ cười, nhếch miệng hỏi: "Khà khà, quả nhiên là đồ vật của Bách Thiên Lang, hắn chưa chết cơ à."
"Chưa chết, ở Vân Châu làm Yêu vương rồi." Hạ Lãnh thuận miệng đáp.
"Vậy thì tốt, đang muốn tìm hắn tâm sự." Người kia cắn xương đùi răng rắc, lại hỏi Hạ Lãnh: "Ngươi là gì của hắn? Lệnh bài đó hắn sẽ không tùy tiện cho người khác."
Hạ Lãnh cũng không biết làm sao miêu tả mối quan hệ giữa hắn và Bách Thiên Lang, đành phải thuận miệng bịa đặt, nói: "Ta coi như là một vãn bối mà hắn xem trọng."
"Tư chất của ngươi quả thật kinh người, nếu mà không phải còn lưu lại khí tức nhân loại, thì ta còn muốn nhận ngươi làm đồ đệ." Người kia cười đắc ý, nói tiếp: "Nếu ngươi đã là người của Bách Thiên Lang, vậy lần này ta liền tha cho ngươi, và cả hai nữ tử nhân loại đang trốn ngoài kia."
"Không biết tiền bối là thần thánh phương nào?" Hạ Lãnh cũng không bất ngờ khi đối phương có thể phát hiện được sự tồn tại của Tiêu Tú Nhi và Phong Thiên Linh, chỉ là tò mò về thân phận của đối phương.
Người nọ hơi híp mắt, trong đôi mắt lộ ra sát khí mãnh liệt: "Biết thân phận của ta, đối với ngươi không có chỗ tốt gì."
"Vậy có hại gì ư?" Hạ Lãnh hỏi ngược lại.
"Hình như cũng không có." Người nọ cười cợt, chỉ vào Hạ Lãnh rồi nói: "Nể tình lão lang đó, ta phá lệ nói cho ngươi biết, hi vọng ngươi đừng bị dọa sợ mất mật."
Người kia ăn sạch xương đùi trong tay, sau đó tiện tay xoa xoa đầu tượng thần dưới mông, lúc này mới chậm rãi nói: "Lão tử tên là Tả Thiên Hoàng, là Tả hộ pháp của Tinh Hỏa Thánh Giáo, tiểu tử, ngươi có nghe nói qua chưa?"
Trên mặt Hạ Lãnh lộ ra thần sắc mờ mịt, bởi vì cũng chưa từng nghe nói qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận