Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2341. Ngự Vân Thủ

"Tên lừa đảo, ngươi nói ai là tên lừa đảo?" Tiết Phượng Sơn nghe vậy sắc mặt liền âm trầm, hiên ngang lẫm liệt, nói: "Lão phu làm nghề y 60 năm rồi, bình sinh chưa trị sai một ai, cũng chưa từng bốc sai toa thuốc, hai vị phỉ báng lão phu như vậy, đến tột cùng là có dụng ý gì?"
Hạ Thiên thuận miệng nói: "Ngươi chưa có trị sai một người, đó là bởi vì ngươi căn bản không biết chữa bệnh, ngươi không bốc sai một toa thuốc, đó là bởi vì phương thuốc căn bản không phải do ngươi bốc."
"Đúng là nói hươu nói vượn." Tiết Phượng Sơn bị chọc giận bởi lời nói của Hạ Thiên, lớn tiếng quát mắng.
"Có phải là nói hươu nói vượn hay không, trong lòng ngươi biết rõ." Vẻ mặt của Hạ Thiên hững hờ, "Lúc đầu, ngươi có phải là tên lừa đảo hay không cũng không liên quan gì tới ta, nhưng nếu mà ngươi muốn phân cao thấp với ta, thế thì ta không thể làm gì khác hơn ngoài việc vạch trần tên ngu ngốc nhà ngươi."
Tiết Phượng Sơn ngưng trọng, có chút do dự nhìn Hạ Thiên: "Tiểu tử, khẩu khí của ngươi lớn thật, không biết ngươi có lai lịch gì?"
"Tiết y vương, tiểu tử này là bằng hữu của Y Tiểu m, nữ nhân này chính là thị nữ của Y Tiểu m." Đoạn Chính Hồng ở bên cạnh giải thích: "Bảy năm trước, cha con bọn ta từng đi tìm Y Tiểu Âm khám bệnh, kết quả bị hãm hại, vẫn là nhờ Tục Mệnh Hoàn của đại y vương ngài, mới sống đến giờ."
"Há, ta tưởng là ai, hóa ra là bằng hữu của nữ tử Y Tiểu Âm kia." Sắc mặt của Tiết Phượng Sơn trầm lại, khẽ cười nói: "Nói như vậy, thì nhất định là Y Tiểu Âm phái các ngươi lên thuyền để thăm dò thực hư, đúng không?"
Hạ Thiên lười biếng nói: "Ta không phải là bằng hữu của Y Tiểu m, ta là chồng của Y Tiểu m."
"Ta tên A Cửu." A Cửu thản nhiên nói: "Trước kia là thị nữ của Y Tiểu m, bây giờ là bằng hữu của nàng."
"Hóa ra là Cửu cô nương đại danh đỉnh đỉnh à." Sắc mặt của Tiết Phượng Sơn càng buông lỏng, lắc đầu thở dài nói: "Vậy thì càng có thể nói rõ vấn đề, hai người các ngươi chắc là tới đây để quấy rối, cũng không biết tại sao Ngô Bạch Đinh lại mang các ngươi đến đây. Vệ sĩ, đuổi hai người bọn họ ra ngoài."
"Muốn bọn ta rời đi, là sợ mánh khoé bịp người của mình bị vạch trần chứ gì?" A Cửu nhìn ra tâm thái của vị y vương Tiết Phượng Sơn này hình như có chút bất ổn, nếu như đúng là lão già lừa đảo chuyên nghiệp, đối mặt với tình huống như thế này hẳn là vững như Thái Sơn mới phải, dù sao nàng và Hạ Thiên còn chưa nói gì cơ mà.
"Ăn nói linh tinh." Tiết Phượng Sơn không nuốt trôi cục tức, nói với vệ sĩ: "Còn không mau động thủ, để bọn họ ở đây làm loạn hội trường à?"
Hai tên vệ sĩ vóc dáng to lớn đi theo sau lưng Tiết Phượng Sơn, sau khi nghe được mệnh lệnh, lập tức tiến lên hai bước, đứng trước mặt Hạ Thiên với A Cửu: "Hai vị, mời rời đi cho."
"Ngươi nhất định muốn bọn ta rời đi?" A Cửu bỗng nhiên nở nụ cười, "Một hai giờ trước, bọn ta mới gặp Ngô thuyền trưởng xong, nếu mà hắn biết ngươi đuổi bọn ta đi, phỏng chừng sẽ rất không vui."
"Các ngươi quen biết Ngô Bạch Đinh ư?" Tiết Phượng Sơn nhíu mày nhanh, bán tín bán nghi nhìn A Cửu và Hạ Thiên: "Rất thân với Ngô thuyền trưởng sao?"
Vẻ mặt của Hạ Thiên khó chịu nói: "Bọn ta không có quen đồ đần đó."
Trong lòng Tiết Phượng Sơn không khỏi ngờ vực không ngớt, nhìn Hạ Thiên và A Cửu, thậm chí có chút hoài nghi hai người này có phải là người mà Ngô Bạch Đinh cố ý sắp xếp qua đây để tìm hắn gây sự hay không.
Quan hệ giữa hắn và Ngô Bạch Đinh kỳ thực có chút vi diệu, mặc dù đều làm công cho


Trường Sinh chủ


, nhưng mà Ngô Bạch Đinh bây giờ đang làm thuyền trưởng, mà hắn chỉ có thể ở trên thuyền chủ trì một buổi giao lưu nho nhỏ như thế, mặc dù hiện tại hắn đã có được danh vọng rất cao trong buổi giao lưu, nhưng vẫn có chút chênh lệch so với Ngô Bạch Đinh.
Cho nên hắn vừa có chút không ưa Ngô Bạch Đinh, vừa không dám thật lật đổ Ngô Bạch Đinh, lỡ mà bị ném khỏi thuyền thì lợi bất cập hại.
"Hừ, lão phu niệm tình các ngươi nhập hội vất vả, lần này sẽ không truy cứu." Tiết Phượng Sơn cân nhắc một hồi, trước lúc chưa xác định rõ Hạ Thiên và A Cửu rốt cuộc là ai, thì hắn vẫn quyết định lấy bất biến ứng vạn biến.
Đoạn Vũ Lâu lại không muốn cứ như vậy mà buông tha Hạ Thiên và A Cửu, nói với Tiết Phượng Sơn: "Tiết y vương, vừa nãy bọn họ không chỉ nói năng lỗ mãng với ngài, mà còn chất vấn Tục Mệnh Hoàn của ngài, nói đó chính là thuốc giả đòi mạng."
"Là thật hay là giả, công đạo tự tại lòng người." Tiết Phượng Sơn tàn nhẫn trừng Đoạn Chính Hồng một cái, "Trông chừng con trai yêu quý của ngươi, đây không phải là nơi mà hắn ngang ngược."
"Vũ Lâu, chú ý thái độ nói chuyện với đại y vương!" Đoạn Chính Hồng cũng sợ hết hồn, mặc dù hắn cũng khá khó chịu về Hạ Thiên và A Cửu, nhưng mà Tiết Phượng Sơn đã bày tỏ tâm tình không muốn truy cứu, cha con bọn họ sẽ không thể mượn đề tài này để nói chuyện, bằng không nếu mà đắc tội Tiết Phượng Sơn, thì năm nay Tục Mệnh Hoàn của bọn họ sẽ không có.
"Hừ!" Đoạn Vũ Lâu căm hận trừng Hạ Thiên một cái, đành phải nén lửa giận trong lòng.
"Buổi giao lưu sắp bắt đầu, ta không rảnh ở đây lãng phí thời gian với các ngươi." Tiết Phượng Sơn lại lần nữa khôi phục loại khí chất bậc thầy Trung y trước đó, cười ha hả đi tới đài chủ tịch trên hội trường.
"Chờ đã." Không đợi Tiết Phượng Sơn đi vài bước, A Cửu mở miệng gọi hắn lại.
Tiết Phượng Sơn quay đầu nhìn A Cửu, vẻ mặt nghi hoặc: "Cửu cô nương, ngươi còn có chuyện gì?"
"Vừa nãy thủ pháp sử dụng sợi tơ của ngươi, hình như là tuyệt kỹ


Ngự Vân Thủ


trước đây của Trác gia ở Giang Hữu." Ánh mắt của A Cửu sắc bén nhìn chằm chằm Tiết Phượng Sơn, chậm rãi nói: "Trác gia, đó chính là một gia tộc tương đối bảo thủ, không thể nào truyền tuyệt kỹ của mình cho người ngoài, không biết Tiết y vương từ đâu mà học được?"
Tiết Phượng Sơn lạnh lùng nói: "Ta có cần giải thích với ngươi không?"
"Quả thật không cần." A Cửu nụ cười vẫn tươi, "Nhưng mà ta muốn biết, bởi vì khoảng năm mươi năm trước, Trác gia bị người diệt môn mà không rõ lý do, ngoại trừ một cô bé, thì không ai sống sót cả, đồ cổ và sách cổ được tích góp trong nhà đều bị người ta cướp sạch sành sanh, không biết Tiết y vương có manh mối hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận