Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3947: Ở đây ta mới là thiên địa

“Ha ha, loại khí kình này gọi là kiếp lực.”
Nữ nhân váy dài hứng thú nhìn mặt Hạ Thiên, cười nói: “Các ngươi chưa từng nghe qua, cũng chưa từng thấy qua. Chỉ có Độ Kiếp Kỳ chân chính mới có thể nắm giữ. Cái nơi khỉ ho cò gáy này của các ngươi, vạn năm chưa từng có thiên đạo chi kiếp, làm sao biết được sự tồn tại của kiếp lực.”
“Bất kể nó là kiếp lực hay là kiếp khí, tất cả đều vô dụng đối với ta.”
Hạ Thiên thu lại Định Hải Thần Châm, sau đó đâm vào huyệt khí hải ngăn không cho luồng khí kình này phá hư khí hải đan điền của hắn, đồng thời vận băng hỏa linh khí nắm giữ luồng khí kình đó.
“Vô dụng thôi.”
Nụ cười trên mặt nữ nhân váy dài lại càng đậm, giống như đang quan sát một con chuột đang vùng vẫy giãy chết: “Chỉ có kiếp lực mới có thể hóa giải kiếp lực. Tất cả những linh khí khác trước mặt kiếp lực đều không chịu nổi một kích. Ngươi cách cái chết chỉ còn một bước. Nếu bây giờ ngươi cầu xin bổn tiên tha thứ, có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một ngựa cũng không chừng.”
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, chút thủ đoạn nhỏ này của ngươi còn chưa làm gì được ta đâu.”
Hạ Thiên ung dung nói: “Ta là Hạ Thiên, Thiên trong thiên hạ đệ nhất, làm sao có thể thua trong tay tên ngốc ngươi được.”
Nữ nhân váy dài khinh thường nói: “Bổn tiên tử là Độ Kiếp Kỳ hàng thật giá thật, ngươi nói ai ngu ngốc chứ?”
“Độ Kiếp Kỳ ngu ngốc thì chính là ngu ngốc.”
Hạ Thiên nghiến răng nói. Hắn mặc kệ khí kình trong cơ thể, bỗng dưng xiết chặt nắm đấm vọt đến trước mặt nữ nhân váy dài, một quyền đập vào mặt của nàng ta.
Bành.
Mặc dù nữ nhân váy dài nhìn thấy, đồng thời còn sử dụng màn nước ngăn lại nắm đấm của Hạ Thiên, nhưng vẫn bị đánh trúng, cả người bay rớt ra ngoài.
Phốc.
Tuy nhiên, Hạ Thiên không khỏi há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
“Hạ Thiên.”
Ninh Nhụy Nhụy kinh hãi không thôi, tiến lên đỡ lấy Hạ Thiên, nhanh chóng kiểm tra thương thế trên người hắn: “Ngươi không sao chứ? Ngươi sao rồi?”
“Tiểu muội chân dài, nàng không cần hoảng hốt.”
Hạ Thiên mỉm cười trấn an: “Ta không sao, chỉ là vấn đề nhỏ thôi mà.”
“Ngươi…” Ninh Nhụy Nhụy không biết Hạ Thiên thật sự không có việc gì hay là hắn đang an ủi nàng, đành phải thấp giọng nói: “Nếu không, chúng ta trước tránh đi, tìm những người khác hỗ trợ. Dù sao nữ nhân kia cũng là Độ Kiếp Kỳ, không dễ đối phó đâu.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Tiểu muội chân dài, nàng không cần lo lắng. Ta biết nữ nhân kia như thế nào, ta có thể xử lý nàng ta được.”
“Vậy ngươi cẩn thận, ta ở bên cạnh giúp ngươi lược trận.”
Ninh Nhụy Nhụy biết Hạ Thiên một khi đã quyết định, trên cơ bản không có mấy ai có thể khuyên được, chỉ có thể toàn lực ủng hộ hắn.
Hạ Thiên lắc đầu nói: “Không cần.”
Lời này của hắn không phải khoác lác mà hắn thật sự đã tìm được cách đối phó luồng khí kình kia.
Cái gọi là kiếp khí, nó đang tứ ngược trong cơ thể hắn, xác thực đã tạo thành thương tổn không nhỏ cho hắn, nhưng cùng lúc cũng lưu lại vết tích không cách nào ma diệt.
Hạ Thiên có băng hỏa linh thể, am hiểu nhất chính là bắt bước, hấp thu sức mạnh của người khác.
Đây cũng là nguyên nhân hắn có thể trong thời gian ngắn khám phá ra được tất cả kỹ năng, phương pháp, quyết khiếu của người khác trong vô số lần chiến đấu, đồng thời còn có thể nhanh chóng trả đũa.
Căn cứ theo dấu vết kiếp lực lưu lại, hắn rất nhanh bắt được nguồn gốc của luồng sức mạnh này.
Mặc dù lĩnh ngộ vẫn còn rất nông cạn nhưng Hạ Thiên cảm thấy đã đủ rồi.
“Tiểu tử, ngươi nhất định phải chết. Nữ nhân của ngươi chết chắc, cả nhà của ngươi, thậm chí mười đời của ngươi cũng chết chắc.”
Nữ nhân váy dài nhanh chóng quay lại, gương mặt có thêm một dấu tay mờ nhạt. Nàng ta chưa từng nghĩ đến có ngày nàng ta lại bị một tu tiên giả ở cái nơi chim không thèm ị này bức đến chật vật như thế.
Tâm thái nhàn nhã vừa rồi đã hoàn toàn không còn. Hiện tại, nàng ta chỉ muốn thiên đao vạn quả tất cả những người trước mắt, khiến thần hồn bọn họ câu diệt, vĩnh thế không được siêu sinh: “Thủy vô lượng quyết, thiên địa khuynh phúc.”
Nữ nhân váy dài tế ra chiêu thức mạnh nhất của mình. Chỉ thấy vòng sáng kia nhanh chóng co vào, trở về lại cổ tay của nàng ta, nhưng toàn bộ thiên địa giống như bị đảo lộn.
Ninh Nhụy Nhụy cả kinh đến mức tròng mắt như muốn rơi xuống.
Bên dưới cơ thể của nàng là bầu trời với những đám mây dày bồng bềnh.
Đỉnh đầu của nàng là vô số đại địa sơn phong.
Tiếp theo, những sơn hà địa hải này đều hóa thành hình dạng giọt nước treo phía trên Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy.
“Tiểu tử, bổn tiên tử không tin ngươi có thể chịu được sức mạnh của thiên địa.”
Hạ Thiên đưa tay ôm lấy Ninh Nhụy Nhụy, cười nói: “Ngươi không đại diện cho thiên địa được đâu. Ở đây, ta mới là thiên địa.”
“Dõng dạc nhỉ.”
Nữ nhân váy dài cười nhạo một tiếng, vung tay lên, sơn hải vô cùng vô tận xông tới Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy.
“Nếu ngươi đã muốn chơi thiên địa đảo ngược, ta sẽ bồi ngươi chơi.”
Hạ Thiên nở nụ cười giảo hoạt, sau đó cùng với Ninh Nhụy Nhụy biến mất.
“Ngươi trốn cũng vô dụng thôi.”
Nữ nhân váy dài khinh thường nói. Trước mặt một chiêu này của nàng ta, không ai có thể trốn, cũng không có khả năng trốn được. Trừ phi hắn cũng là Độ Kiếp Kỳ, nhưng hắn hiển nhiên không phải.
“Ai nói ta muốn chạy trốn?”
Âm thanh của Hạ Thiên bỗng nhiên truyền từ phía trên xuống.
Nữ nhân váy dài cảm thấy tê cả da đầu. Nàng ta ngẩng đầu lên, sơn hải vô tận ầm ầm đập xuống.
“Không thể nào?”
Nàng ta mở to mắt, trong đầu chỉ có ba chữ này.
Một chiêu này, xác thực không ai có thể né tránh.
Oành.
Thiên địa lật úp, sơn hải chảy ngược, đủ loại uy năng nện vào ngực của nàng ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận