Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3349: Người khác không thể, nhưng ta thì có thể

“Chuyện gì xảy ra thế?” Yêu quái đường sông lo sợ không yên nhìn cổ của mình. Nhìn thấy tay đầy máu đỏ tươi, gương mặt của nó lại càng hoảng sợ hơn: “Tại sao ta lại chảy máu?”
Hạ Thiên cười nói: “Ngươi đã biến thành hình người, đổ máu không phải rất bình thường sao?”
“Người?” Yêu quái đường sông không khỏi lộ ra thần sắc mờ mịt: “Ta chỉ ngưng tụ ra hình người mà thôi, làm sao có thể biến thành người?”
“Người khác thì không thể.” Hạ Thiên mỉm cười nhìn yêu quái đường sông, dửng dưng đáp lại: “Nhưng ta thì có thể làm được.”
Yêu quái đường sông khó khăn cầm máu ở cổ, nghe Hạ Thiên nói xong, lại càng thêm tức giận: “Ta sẽ làm thịt ngươi.”
Tuy nhiên, lúc này nó đã có kinh nghiệm, không sử dụng binh khí mà dự định vây khốn Hạ Thiên trước.
“Hóa Sa Vi Tù.” Yêu quái đường sông quát lớn một tiếng, hai tay vung về phía Hạ Thiên: “Sao? Chuyện gì xảy ra thế?”
Yêu quái đường sông đột nhiên phát hiện hai cánh tay của mình cũng không biến thành cuồng sa như nó đã nghĩ, mà chỉ là một sợi lông tơ màu vàng.
Rất nhanh, những sợi lông tơ màu vàng này càng lúc càng thô, càng lúc càng dài, cánh tay và bàn tay dần dần biến hình, mọc ra lợi trảo.
Cơ thể không bị khống chế, dần dần thấp xuống, bốn chân chạm đất, nghiễm nhiên biến thành một con chó.
Yêu quái đường sông vô cùng sợ hãi, há miệng định quát hỏi Hạ Thiên, nhưng âm thanh phát ra lại biến thành gâu gâu gâu…
“Nó, nó biến thành chó rồi sao?” Tào Thiển Thiển xem như được mở rộng tầm mắt, hoàn toàn không thể tin vào hình ảnh trước mắt của mình: “Thật sự không thể tin nổi.”
“Gâu.” Yêu quái đường sông oán độc trừng mắt nhìn Hạ Thiên, thả người nhảy một cái, há miệng muốn cắn vào cổ Hạ Thiên.
Hạ Thiên vẫn mỉm cười như cũ, đứng im không nhúc nhích.
Răng rắc.
Một tiếng vang giòn, yêu quái đường sông từ giữa không trung rơi xuống đất, co thành một cụm, kêu thảm không thôi.
“Ngươi cứ việc giày vò.” Hạ Thiên thờ ơ nói: “Càng giày vò, ngươi lại càng thống khổ. Ngươi hãy tự hưởng thụ đi.”
Nói xong, Hạ Thiên đi thẳng.
Tào Thiển Thiển sửng sốt, lập tức lấy lại tinh thần: “Ngươi chờ ta với.”
Yêu quái đường sông thật sự không cam lòng, muốn bắt Tào Thiển Thiển, kết quả vừa mới nhịn đau cắn răng một lần nữa nhảy lên, lại một tiếng răng rắc, xương cốt bị gãy mất mấy cây, kêu thảm ngã sấp xuống mặt đất.
Cơ thể của nó một lần nữa thu nhỏ lại, thành một con mèo già ốm yếu, chỉ cần khẽ động một chút là toàn thân run rẩy vì đau.
“Có cần…” Tào Thiển Thiển quay đầu nhìn thoáng qua thảm trạng của yêu quái đường sông, ánh mắt không khỏi hiện lên sự đồng tình.
Hạ Thiên hờ hững nói: “Vậy ngươi đổi cho nó đi?”
“A, như vậy là được rồi.” Tâm thánh mẫu của Tào Thiển Thiển vừa mới xuất hiện đã bị nàng gạt bỏ.
Lúc này, tiếng kêu thảm thiết vang lên sau lưng đã nhỏ hơn nhưng vẫn liên miên không dứt.
“Khoan đã.” Lúc này, một bóng người vác trường kiếm rơi xuống trước mặt Hạ Thiên, lạnh lùng nói: “Người anh em, ngươi không cảm thấy thủ đoạn của mình quá ác độc…A…”
“Cút sang một bên.” Hạ Thiên nghe cũng chẳng muốn nghe, trực tiếp nhấc chân đạp bay người này không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Tào Thiển Thiển còn chưa thấy rõ hình dạng người kia như thế nào, người đã biến mất trước mặt nàng.
“Tiểu tử, ngươi đúng là không coi ai ra gì.” Một lão giả đeo kiếm rơi xuống trước mặt Hạ Thiên, nổi giận nói: “Đầu tiên, ngươi dùng phương pháp vô cùng âm độc biến người khác thành súc sinh, vừa nãy lại đá bay đệ tử Kiếm Môn ta. Ngươi cho rằng ngươi là ai, lại có thể dám tùy ý làm bậy như thế?”
“Ngươi là ai?” Hạ Thiên không kiên nhẫn hỏi.
Lão giả đeo kiếm ngạo nghễ giới thiệu: “Lão phu chính là thủ hộ giả bí cảnh U Minh, Tông chủ Kiếm Tông Tào thị, được người xưng là Kiếm thánh Tào Cát Lợi.”
“Lại là họ Tào?” Hạ Thiên nhếch miệng, quay sang nói với Tào Thiển Thiển: “Ngươi còn không dập đầu? Đây là tổ tông nhà ngươi đấy.”
“Sao?” Tào Thiển Thiển như phát mộng, nửa tin nửa ngờ nhìn Hạ Thiên, nhưng lại cảm giác hắn không giống như đang nói đùa.
Lão giả đeo kiếm nghe Hạ Thiên nói, không khỏi quay sang nhìn Hạ Thiên, kiếm vác sau lưng bốc lên từng sợi tinh quang. Lão quát hỏi: “Ngươi là người Tào thị, tại sao lại xuất hiện ở đây? Tổ huấn Tào thị chính là hậu nhân vĩnh viễn không được bước vào bí cảnh nửa bước. Trừ phi…. Ừm, chẳng lẽ phong ấn giới môn đã bị phá?”
Tào Thiển Thiển gật đầu đáp: “Là do Hạ Thiên phá.”
“Không thể nào, trên cửa có vô số lá bùa, còn có một trận pháp nữa.” Gương mặt Tào lão đầu hiện lên vẻ khiếp sợ, nổi giận quát hỏi: “Còn có Thanh Công kiếm lão phu lưu lại, tại sao có người phá được chứ?”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Còn có mấy sợi dây xích treo trên cửa nữa. Một thanh kiếm thôi mà, có cái gì mà không thể phá?”
“Chuyện này rốt cuộc là sao?” Tào lão đầu hiển nhiên không thể tiếp nhận hiện thực này, nhưng trước mắt thật sự có hai người ngoài tiến vào, một người trong đó còn là người Tào gia, lão không thể không sinh lòng hoài nghi.
Dù sao, Tào Thiển Thiển cũng là hậu nhân Tào gia, lập tức thuật lại mọi chuyện một cách đơn giản cho Tào lão đầu nghe.
“Quả thật là phế vật.” Tào lão đầu hiển nhiên không nghĩ đến hậu nhân Tào gia lại luân lạc đến tình trạng này, uổng cho năm đó lão bỏ qua tất cả, dùng linh hồn và cơ thể lựa chọn lưu lại bên trong tàn cảnh, kết quả đám hậu nhân bên ngoài lại không thể chấn hưng Tào gia.
Hạ Thiên nói: “Ngươi mới là phế vật đấy. Ngươi đừng cản đường ta. Nếu không, ta biến ngươi thành chó luôn.”
“Muốn chết.” Tào lão đầu giận tím mặt: “Phụ thiên kiếm khí, trùng tiêu nhi khởi.”
Trường kiếm sau lưng lóe lên ánh sáng, sau đó bay lên không, biến thành kiếm khí xung thiên. Vô số linh khí từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, toàn bộ tàn cảnh mơ hồ có chút bất ổn. Người bên trong không khỏi sợ hãi bất an.
Bạn cần đăng nhập để bình luận