Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4237: Muốn ta có việc gì khó lắm

Trước kia, Tô Diệp rất thích quyền đến quyền đi liều mạng với người khác, nhưng hắn ta học qua là quyền thuật cao thâm chứ không phải nắm đấm vô nghĩa.
Nhưng sau khi gặp Hạ Thiên ở trái đất xong, hắn ta bỗng nhiên biến thành mãng phu.
Đánh nhau với người khác, hắn ta bóp quyền là đánh, nhấc chân là đá, vứt bỏ hoàn toàn cái gọi là chương pháp, chiêu thức.
“Đúng là ngu không ai bằng.”
Nam nhân áo bào tím khinh thường phương thức đối chiến như vậy: “Ngươi tưởng mình có cơ thể kim cương bất hoại sao? Bổn sứ đánh xuyên qua… Hả?”
Một lá bùa không biết từ lúc nào xuất hiện trên người nam nhân áo bào tím, trực tiếp định trụ hắn ta lại.
“Tên gia hỏa chán ghét kia đã dạy ta như thế đấy.”
Tô Diệp nhếch miệng, có chút trào phúng: “Đó chính là khi đùa nghịch ám chiêu, tuyệt đối đừng do dự. Nếu không, người thua thiệt chính là mình.”
Nói xong, hắn ta vận sức mạnh toàn thân, hội tụ thành quyền phong, nặng nề đập vào ngực đối phương.
Oành.
Bị một quyền này, gương mặt nam nhân áo bào tím lộ ra vẻ đau đớn, tiếp theo cơ thể không chịu nổi, trực tiếp vỡ nát.
“Hừ, chỉ một chút bản lãnh mà còn dám đến Bắc Hồ sơn trang giương oai?”
Tô Diệp thu lại nắm đấm, khinh thường nói.
Lúc này, Tô Ôn Dương nhịn không được hô to: “Con ta, cẩn thận sau lưng.”
Trong lòng Tô Diệp run lên, lập tức quay người, quả nhiên nhìn thấy mấy chục quyền diễm từ phía đối diện đánh tới.
Cũng may hắn ta phản ứng kịp thời, đánh bay từng cái.
Tuy nhiên, chỉ trong nháy mắt, mấy chục phân thân nam nhân áo bào tím xuất hiện. Mỗi người thảy ra ngoài một sợi dây thừng, trói Tô Diệp lại thật chặt.
“Tiểu tử, để bổn sứ dạy cho ngươi một đạo lý, chính là gừng càng già càng cay.”
Song quyền nam nhân áo bào tím xuất hiện sau lưng Tô Diệp, một quyền đánh trúng tim, diễm khí từ trước ngực xuyên qua đằng sau.
Phốc.
Tô Diệp há miệng phun ra một ngụm máu tươi, uể oải ngã xuống đất, ánh mắt tràn ngập sự không cam lòng: “Ngươi đừng có đắc ý, lão tử còn chưa thua đâu.”
“Hừ, không chịu thua, vậy thì đi chết đi.”
Bàn tay trái nam nhân áo bào tím nắm chặt, từ trong túi trữ vật lấy ra một thanh trường thương đặt ngay cổ họng Tô Diệp.
“Khoan đã.” Trần Nguyên Bạch kinh hô một tiếng, sau đó thở dài, nói với nam nhân áo bào tím: “Luật đặc sứ, ta nguyện ý giao ra Bắc Hồ sơn trang, gia nhập vào Ngũ Hành Tông, các ngươi có thể tùy ý thúc đẩy. Ta chỉ hy vọng giữ Tô Diệp một mạng, hắn ta chính là hỏa chủng của Bắc Hồ sơn trang chúng ta.”
“Sư phụ, không cần chịu thua hắn ta.” Tô Diệp ráng chống đỡ: ‘Vừa rồi là con chủ quan, mấy thứ này có tiếng mà không có miếng, không thắng được con đâu.”
“Có tiếng mà không có miếng?” Ánh mắt nam nhân áo bào tím tràn ngập sự khinh miệt, lạnh lùng nói: “Luật Tiếu Đình ta ở Ngũ Hành Tông, thậm chí là Bắc Hãn giới đều là tông sư pháp thuật tiếng tăm lừng lẫy, nắm giữ ba ngàn loại pháp thuật, mỗi một loại đều có thể vận dụng đến trạng thái đỉnh phong. Đừng nói loại gia hỏa tự đại ngươi, ngay cả hai tên ngốc tự xưng Độ Kiếp Kỳ vừa nãy cũng bị một chiêu của bổn sứ oanh sát.”
Lúc này, một âm thanh lười biếng vang lên, trong giọng nói mang theo sự bất mãn cực lớn: “Này, ngươi nói ai ngốc đấy? Ngươi đánh hắn ta thì đánh hắn ta đi, ngươi lôi cả ta vào chính là tự tìm đường chết.”
Nam nhân áo bào tím nghe được giọng nói này, không khỏi sững sờ, sau đó quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, đột nhiên nhìn thấy bên trên sơn môn cao lớn có hai người đang đứng, chính là đôi nam nữ trẻ tuổi tự xưng là Độ Kiếp Kỳ vừa rồi.
Khi Tô Diệp nhìn thấy Hạ Thiên, không khỏi kinh ngạc: “Hạ, Hạ Thiên? Tại sao ngươi lại ở đây?”
“Ngươi, các ngươi không chết?” Nam nhân áo bào tím kinh ngạc không hiểu.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Với chút bản lãnh đó của ngươi, muốn ta có việc khó lắm.”
“Thông Thiên Quyền Diễm của ta đã sớm tu luyện đến tình trạng đăng phong tạo cực. Cho dù là tu tiên giả Hợp Thể Kỳ cũng không dám trực tiếp đón đỡ.”
Nam nhân áo bào tím lẳng lặng nhìn Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều, lập tức nghĩ đến một khả năng: “Ta hiểu rồi, vừa rồi các ngươi nhất định đã dùng thuật khôi lỗi hoặc phù thế thân, hoặc thân pháp cao cấp hơn, đúng không?”
“Cho nên nói ngươi mới là thứ ngu xuẩn nhất.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái.
Kiều Tiểu Kiều thản nhiên nói: “Ngươi có nghĩ đến là do quyền diễm của ngươi không được không?”
“Làm càn.”
Nam nhân áo bào tím rốt cuộc không nhịn được, bỗng dưng phóng người lên, bóp quyền đánh tới Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều.
Một quyền này hiển nhiên đã dùng hết toàn lực.
Toàn bộ Bắc Hồ sơn trang đều chấn động, linh khí trong phạm vi trăm dặm đều bị quét sạch không còn, quyền diễm cháy hừng hực như mặt trời.
Khí tức nóng rực thiếu chút nữa hút khô hồ nước gần đó.
Chỉ trong nháy mắt nhưng thiên địa dường như bị phơi khô, hết thảy đều rơi vào yên lặng.
Bành.
Một nắm đấm không có gì lạ phá vỡ sự yên lặng này, đồng thời cũng phá vỡ ngàn vạn quyền diễm không thể tưởng tượng kia, đập thật mạnh vào gương mặt nam nhân áo bào tím.
Nam nhân áo bào tím cũng không phải không để ý đến nắm đấm đó, chẳng qua hắn ta cho rằng nắm đấm đó rất bình thường, không có khả năng đánh trúng hắn ta, cũng tuyệt đối không tạo thành uy hiếp gì.
Thông Thiên Quyền Diễm của hắn ta đang toàn lực hành động, cho dù huyền thiết vạn năm cũng có thể đốt thành tro tàn.
Cái gì Độ Kiếp Kỳ, ta nhổ vào!
Cho dù là tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ thật sự, nắm đấm như vậy cũng không tổn thương được hắn ta mảy may.
Đáng tiếc, hắn ta đã phán đoán sai lầm.
Một quyền bình thường lại khiến hắn ta quá đau.
Chưa đến một phần vạn giây, xương cốt, kinh lạc, khổng khiếu toàn thân hắn ta đều bị phá hủy hoàn toàn.
Người hắn ta giống như lưu tinh, đập thật mạnh vào mặt đất, biến mất không thấy đâu.
“Cái này…”
Tô Diệp nhìn thấy cảnh này, lập tức á khẩu không trả lời được.
Ban đầu, hắn ta cho rằng mình trưởng thành đã đủ nhanh, nghĩ không ra ngay cả hít khói cho Hạ Thiên cũng không thể. “Lão tặc thiên, vì sao lại để cho thiên tài mạnh nhất Bắc Hồ lại gặp phải tên yêu nghiệt Hạ Thiên chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận