Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2327. Đạo ca

Tân Cảng là thành phố cảng lớn nhất phương Bắc, đương nhiên cũng có bến tàu lớn nhất phương Bắc.
Hạ Thiên và A Cửu muốn tìm một chiếc du thuyền xa hoa đang thả neo ở bến tàu này, lấy tên cũng khá là khí phách, gọi là "Trường Sinh Đế Quân ". Chiếc du thuyền này vẫn khá là dễ tìm, chủ yếu do ngoại hình cùng màu sắc mang đậm bản sắc Trung Quốc, chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra nó giữa một đám du thuyền.
Hai người đang muốn đi về phía chiếc du thuyền kia, một người trẻ tuổi phía trước bỗng nhiên"Ôi" một tiếng, sau đó lảo đảo ngã về phía sau, sau khi liên tiếp đụng ngã vài người, sắp đụng đến A Cửu.
"Bốp!" Hạ Thiên một cước đạp qua, nhưng cũng không dùng sức lắm, chẳng qua chỉ đá người này qua một bên.
"Ngươi làm gì vậy, thấy người ta ngã xuống không đỡ thì thôi, tại sao còn đá người!" Người nọ nhảy lên khỏi mặt đất, chỉ vào Hạ Thiên liền mắng xối xả.
Chung quanh không ít người đi đường nghe thấy tiếng ồn ào, không khỏi rối rít ngừng lại hóng chuyện.
"Đá tên ngốc nhà ngươi đấy." Hạ Thiên lười biếng nói một câu.
Tính tình người nọ cũng khá dữ dội, hừ lạnh nói: “Ơ, mọi người nghe xem, còn dám mắng chửi người ta, đụng người ta còn dám lên mặt, nếu ta bị gì thì các ngươi đẹp mặt với ta."
"Nếu như ngươi muốn đòi tiền thì ta khuyên ngươi nên thôi đi, nếu không ngươi có thể bị đánh đấy." A Cửu đã quá phiền đến không thể phiền hơn với loại chuyện thế này, bất kể đi đâu luôn có người muốn bắt nạt người mới đến, người này đoán chừng cũng là nhìn thấy cô và Hạ Thiên giống một cặp tình nhân trẻ tuổi, cho nên muốn tìm cớ vòi ít tiền.
"Ngươi nói sao? Ta vòi tiền?" Người tuổi trẻ kia giống như nghe được một chuyện rất buồn cười,"Sao ngươi không vào trong thành phố hỏi thăm xem, Trương Cao ta là loại người đó sao?"
Nói xong, người này còn không ngừng vẫy gọi những người đi đường xung quanh, thấy người vây ngày càng nhiều, hắn thuận thế nằm luôn xuống đất: “Mọi người phân xử giúp ta với, hai người này vô duyên vô cớ đạp ta một đạp không nói, còn vũ nhục bảo ta vòi tiền, thử hỏi còn lý lẽ gì không. Hôm nay các người không chịu nói rõ ràng thì đừng hòng đi!"
Quần chúng vây xem phần lớn không biết chuyện gì xảy ra, chẳng qua là nghe người trẻ tuổi kia lớn tiếng la hét, mọi người cười cợt tỏ vẻ việc không liên quan đến mình, sau đó lấy điện thoại di động ra hết quay rồi chụp, đoán chừng là định đăng lên trang cá nhân hoặc blog, nói không chừng còn kiếm được một ít người hâm mộ.
"Ngươi là loại người nào thì liên quan gì đến ta." Hạ Thiên có chút khó chịu nói: “Ngươi muốn trộm ví tiền của mấy tên ngốc kia thì cứ đi trộm đi, tốt nhất đừng đến phiền ta."
"Còn dám làm nhục người khác, ngươi mới là phường móc túi, cả nhà ngươi đều là......"
Trương Cao miệng thì mắng, nhưng trong lòng cũng thầm chột dạ: làm sao người này biết ta là tên móc túi?
Hạ Thiên tàn bạo trừng mắt nhìn Trương Cao: “Nếu không nhường đường, ta đánh ngươi bây giờ."
Người trẻ tuổi kia nhìn Hạ Thiên mặc dù vẻ mặt tùy ý, nhưng trong ánh mắt hàm chứa vẻ uy nghiêm, nháy mắt đã khiến hai đầu gối hắn đau tới mức muốn quỳ xuống luôn, trong lòng cũng biết người này không dễ chọc.
"Nhường thì nhường, hôm nay tâm trạng ta tốt, tha cho các ngươi đó." Người này từ dưới đất bò dậy, vỗ vỗ cái mông, sau đó xông thẳng vào đám người, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
A Cửu cảm thấy người này tới có chút kỳ quặc, đi cũng có chút kỳ quái, nhưng bây giờ cũng lười đi truy cứu, du thuyền đã bắt đầu soát vé rồi, không cần thiết trễ nãi vì mấy chuyện cỏn con này.
Hạ Thiên và A Cửu mới vừa đi không bao lâu, trong đám đông đã có người kinh hô: "Ai nha, ví tiền của ta tại sao không thấy đâu." "Điện thoại di động của ta cũng mất rồi, mới vừa còn cầm trong tay quay phim mà." "Nhất định là tiểu tử mới vừa rồi trộm." "Vậy đôi tình nhân trẻ tuổi kia nói không chừng cũng là đồng bọn."......
Đám đông bắt đầu rối loạn, mà Trương Cao kia đã chạy đến một chỗ hẻo lánh, sau đó bị người ta chặn lại.
" Trương Cao, ngươi đi đâu đó, bảo đi trộm ít đồ sao ngươi lại tay không trở về?" Một tên mặt sẹo vừa chạm mặt liền tuôn ra một trận chửi mắng xối xả.
Trương Cao cúi đầu xuôi tay, cợt nhả nói: “Đạo ca, hai người kia cũng không phải hiền lành gì, ta không dám ra tay."
"Có gì mà không dám, không phải chỉ là một đôi tình nhân trẻ tuổi thôi à."
Mặt sẹo vung một cái tát qua,"Xem bộ dạng bọn hắn, chính là muốn đi ngồi du thuyền, trên người nhất định có tiền, ngươi chỉ cần đưa những thứ trên người bọn họ cho ta, toàn bộ tiền đều thuộc về ngươi."
"Thật sự không dám." Trương Cao vẫn lắc đầu,"Ngươi không nhìn thấy ánh mắt người đàn ông kia đâu, giống như là muốn giết ta ấy. Ta cũng cảm thấy tiểu tử kia khẳng định đã từng giết người, nếu không ánh mắt sẽ không đáng sợ như vậy."
"Sợ cái rắm ấy!" Mặt sẹo mắng sa sả: “Hôm nay là ngày cuối cùng, chuyện chưa hoàn thành, tiền cũng không còn bao nhiêu, không trả dứt nợ đến lúc đó thì đừng trách ta chặt hai tay của ngươi."
"Đừng, đừng mà." Trương Cao "Bịch"một tiếng quỳ mọp xuống, dập đầu nói: “Đạo ca, cho ta thêm một cơ hội được không, nể tình chúng ta cùng lớn lên từ một con hẻm, giúp đệ đệ lần này đi."
Mặt sẹo cau mày, làm bộ như do dự một lúc lâu, sau đó nhỏ giọng nói: “Được, ca ca ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, nếu còn không được, ngươi tự nhảy xuống biển, đừng lãng phí nước miếng của ta, có nghe không."
"Nghe rồi. Vẫn là Đạo ca trượng nghĩa, bất kể chuyện gì, chỉ cần ngươi mở miệng, Trương Cao ta tuyệt đối sẽ làm thật ổn thỏa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận