Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2611: Kẻ không thuận theo ta đều phải chết

Thạch Thuần phát hiện ba người đã ở bên ngoài nhà lao, mà hội trưởng tóc dày kia lại bị khí độc bao vây.
“Di hình hoán ảnh?” Trong lòng nữ tử tóc dày cả kinh, đứng ở trong ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên, “Xem ra đánh giá thấp ngươi rồi, nhưng các ngươi muốn trốn thoát thì không dễ vậy đâu!”
“Hả?” Bên tai Ninh Nhụy Nhụy vang lên một hồi âm thanh kỳ quái, lập tức kéo Hạ Thiên lùi mấy bước, sau đó chỗ lúc trước các nàng đứng liền sụp lún, biến thành một hang động nhìn không thấy đáy.
Cùng lúc đó nhà lao kia cũng được mở ra, nữ tử tóc dày lao đến trước mặt Hạ Thiên, bàn tay nhỏ nhắn lật lại có mấy đạo hàn quang bắn về phía hắn.
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, lười trốn tránh: “Bàn về chơi châm thì ta có thể làm tổ tông của ngươi đấy, thật không biết những tên đần các ngươi nghĩ gì.”
“A!”
Quả nhiên không sai, mấy châm độc nữ tử đó bắn ra toàn bộ đều cắm trên người nàng, trong nháy mắt lực chiến đấu giảm hơn nửa, hành động của cơ thể cũng trở nên chậm lại.
“Không phải ngươi biết anh rể ta là thần y sao, thế mà còn dùng châm với hắn, coi có ngốc hay không?”
Thạch Thuần lắc đầu, tỏ vẻ vô cùng nghi ngờ IQ của nữ tử tóc dày này, “Nếu như chỉ có chút IQ và thực lực này thì ngươi vẫn lên đi tắm rửa rồi ngủ đi.”
“Hừ, ta chính là thần tiên có một không hai trên thế giới này, sao có thể chịu thua mấy tu tiên giả bé nhỏ các ngươi!”
Nữ tử tóc dày gầm lên một tiếng, sau đó mấy châm độc bị bức ra khỏi người nàng, “Cơ thể của thần tiên, tự khôi phục vô hạn, tiềm lực vô biên, càng chiến càng hăng!”
“Thần tiên là cái quái gì?” Thạch Thuần nghe thấy từ này có chút mới mẻ, thuận miệng hỏi: “Anh rể, ngươi từng nghe chưa?”
Hạ Thiên bĩu môi: “Thuần nha đầu, thứ đồ để lừa người khác mà ngươi cũng tin hả, thần tiên địa tiên cái gì, tất cả đều là đám ngốc thôi.”
“Ngươi dám sỉ nhục thần tiên ư, Hạ Thiên, ngươi nhất định chết chắc!” Nữ tử tóc dày tức giận trừng Hạ Thiên, hai bàn tay bỗng nhiên lộ ra móng vuốt dài, dũng mãnh bổ về phía Hạ Thiên.
Hạ Thiên vẫn không động đậy như cũ, thậm chí ngay cả mí mắt cũng lười nhếch lên.
Nữ tử tóc dày đó ngược lại vô cùng giảo hoạt, nhìn như bổ về phía Hạ Thiên, cơ mà giữa đường bỗng dưng chuyển hướng lao tới Ninh Nhụy Nhụy.
“Ầm!”
Ninh Nhụy Nhụy mặc dù bị bất ngờ nhưng không hề hoang mang, nàng giơ chân quét một phát trúng ngực nữ nhân kia, đá bay nàng ta ra ngoài.
“Wow, Nhụy Nhụy tỷ, một cước này của ngươi ngầu quá!” Hai mắt Thạch Thuần tỏa sáng, kích động cổ vũ không thôi.
Nữ tử tóc dày kia bò dậy từ chân đất, ánh mắt tràn ngập sự nghi hoặc, do dự mấy giây bỗng dưng xoay người chạy ra khỏi cửa.
“Lại đi chơi cái gì đấy?” Thạch Thuần không rõ hỏi.
“Hừ, thật sự cho rằng ta không làm gì được các ngươi sao? Đúng là nực cười, nơi đây là địa bàn của ta.” Nữ tóc dày khoanh tay đứng ở cửa, cười dữ tợn: “Ninh Nhụy Nhụy, vốn ta còn tính nâng đỡ ngươi, cơ mà đáng tiếc ngươi lại không biết điều, nếu đã thế thì chết hết đi.”
“Chúng ta vốn không quen biết nhau, ta và ngươi cũng không có ân oán gì.” Ninh Nhụy Nhụy vô cùng khó hiểu, “Cho nên loại sát khí nhằm vào ta rốt cuộc có từ đâu?”
Nữ tử tóc dày hừ lạnh một tiếng: “Người không thuận theo ta đều phải chết, chỉ đơn giản thế thôi.”
“Được rồi, vậy đừng trách chúng ta cũng đối phó ngươi như thế.” Ninh Nhụy Nhụy thở dài, tỏ vẻ hạn héo lời.
“Sắp chết đến nơi còn bốc phét, những tu tiên giả các ngươi không nên tồn tại trên đời!” Chỉ thấy dưới ống tay áo của nữ tử kia là một cái điều khiển từ xa, nàng nhẹ nhàng ấn một cái căn phòng liền tự động gấp lại, nén lại… Không đến một lúc nó đã trở thành một cái hộp hình chữ nhật cao bằng thân người.
“Người đâu, đưa cái hộp này đến tặng cho ông nội.” Sau khi nữ tử tóc dày tăng thêm mấy cái xích to bằng cánh tay vào cái hộp kia, nàng giơ tay gọi mấy thuộc hạ: “Nhớ kỹ, bất kể trong hộp có động tĩnh gì các ngươi cũng đừng để ý, nghe rõ chưa?”
Thuộc hạ đương nhiên gật đầu không thôi, sau khi khiêng cái hộp hình chữ nhật đặt lên xe liền chậm rãi xuống núi.
“Hừ, cái gì mà thiên hạ đệ nhất thần y, tu tiên giả gì đó cũng chỉ thế mà tôi, chỉ là đáng tiếc cho hai nữ nhân kia.” Nữ tử tóc dày đứng ở trên núi, liếc nhìn chiếc xe đang dần đi xa, khóe môi nở nụ cười lạnh.
Chỉ là cười xong nàng bỗng dưng cảm giác có chút không đúng: “Sao trời lại tốt rồi? Hả, sao thân thể của mình không động đậy được!”
Rất nhanh nàng nhớ tới bản lĩnh di hình hoán ảnh của Hạ Thiên, lập tức biết bản thân đã trúng chiêu, nàng liều mạng đấm vào vách tường xung quanh cái hộp.
“Hình như trong hộp có âm thanh của hội trưởng, ngươi có nghe thấy không?” Nữ tử sườn xám ở ghế phó lái có chút nghi ngờ nói.
Nữ tử lái xe lại quát mắng: “Ngươi quên lời hội trưởng vừa dặn sao?”
“Ồ, đúng.” Nữ tử ngồi ghế phó lái gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Hai người một đường im lặng lái xe, dần dần đi xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận