Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3785: Ngươi nhìn xem ai mới là người bị đâm chết?

“Ha ha, để ta xem ngươi có thể trốn đến lúc nào.” Lệ Lệ Á nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng sảng khoái không thôi, hét lớn: “Các ngươi trước phế tứ chi nàng ta, chú ý đừng làm tổn thương mặt, đó là vật của ta.”
Lúc này, một âm thanh lười biếng vang lên: “Thôi đừng chém gió nữa. Mặt của vợ Tiểu Tiểu Dương là của nàng ấy, cũng là của ta, chẳng có liên quan gì đến ngươi.”
“Ngươi…” Lệ Lệ Á nghe được âm thanh này, không khỏi cả kinh. Tiếp theo, nàng ta phát hiện Hạ Thiên đang đứng bên cạnh nàng ta: “Tại sao ngươi lại ở đây? Ngươi vào từ lúc nào?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ta vẫn luôn đứng ở đây, chỉ là mắt các ngươi bị mù nên không thấy mà thôi.”
“Bớt giả thần giả quỷ ở đây đi.” Lệ Lệ Á lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Ngươi cũng không phải kẻ tốt lành gì. Chờ ta thu thập Dương San xong, sẽ đến lượt ngươi.”
Hạ Thiên cười nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi. Sáu người kia không phải đối thủ của vợ Tiểu Tiểu Dương, rất nhanh sẽ bị vợ Tiểu Tiểu Dương phản sát thôi.”
“Ha ha.” Lệ Lệ Á cảm thấy lời của Hạ Thiên rất là buồn cười: “Ngươi nhìn Dương San loạn tay loạn chân kìa, sắp bị bắt đến nơi mà còn muốn phản sát. Đúng là nằm mơ.”
“Người nằm mơ là ngươi đấy.” Hạ Thiên lắc đầu, khinh thường nói: “Ngươi đánh chủ ý vào mặt vợ của ta, đúng là không biết sống chết.”
Lệ Lệ Á tức giận trừng Hạ Thiên một chút: “Ta sẽ giết chết ngươi trước.”
Nói xong, nàng ta rút một cái dùi nhọn dài bằng đầu ngón tay, đâm thẳng vào tim Hạ Thiên.
Hạ Thiên đứng im không nhúc nhích, mặc cho nàng ta đâm. Mũi nhọn thấu thể mà vào.
“Ha ha ha, ngươi chẳng qua cũng chỉ bấy nhiêu.” Lệ Lệ Á nhìn thấy, đầu tiên là sững người, sau đó cười ha hả: “Ta còn tưởng ngươi là nhân vật lợi hại gì nữa chứ, thì ra chỉ có vẻ bề ngoài.”
Dương San nghe được âm thanh bên này, không khỏi nôn nóng lên.
Mặc dù nàng biết Hạ Thiên sẽ không có chuyện gì nhưng nghe nữ nhân kia trào phúng Hạ Thiên, trong lòng nàng vẫn không vui.
Lúc này, nàng đã dần thích ứng với kiếm chiêu của sáu người kia.
“Các ngươi không còn chiêu thức nào khác sao?” Dương San lạnh nhạt hỏi.
Sáu người kia hiển nhiên cũng có ngạo khí, nghe được Dương San nói, không khỏi tức giận, kiếm chiêu trong nháy mắt càng trở nên mạnh hơn, kỳ lạ hơn.
Dương San nhìn thấy sáu người kia xao động, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Nếu bọn họ vẫn luôn duy trì phối hợp như thế, nàng quả thật không cách nào phá cục.
Bây giờ, tâm trạng bọn họ đã loạn, sự ăn ý cũng xuất hiện sơ hở. Mặc dù chỉ là một cái chớp mắt nhưng cũng đã đủ rồi.
Dương San bắt lấy thời cơ vừa lóe lên rồi biến mất kia, dùng tay vạch một cái, đâm tới sáu thanh kiếm.
“A?”
Sáu người áo trắng giật mình, muốn biến chiêu thì đã muộn.
“Dương San, ngươi đừng chống cự nữa. Nam nhân của ngươi đã bị ta đâm chết.” Lệ Lệ Á thấy Dương San sắp phản sát, lập tức cất tiếng cười to.
Hạ Thiên cười nhạo: “Ngươi nhìn xem ai mới là người bị đâm chết?”
“Tại sao ngươi chưa chết?” Lệ Lệ Á sửng sốt, sau đó cảm thấy không thích hợp, vội cúi đầu kiểm tra. Thanh nhọn kia đã đâm vào ngực của nàng ta: “Cái gì?”
Phốc.
Lệ Lệ Á bỗng dưng há miệng phun ra một ngụm máu, cả người lung lay, ánh mắt tràn ngập sự khó tin: “Không thể nào? Mau giết hắn, giết hắn cho ta.”
Sáu người áo trắng kinh ngạc không thôi, lập tức bỏ Dương San quay sang đâm Hạ Thiên.
Bành, bành, bành.
Hạ Thiên khinh thường nhìn sáu người này, bay thẳng một cước đạp bay cả sáu người ra ngoài.
Sáu người áo trắng cuốn thành một đoàn, kiếm trong tay bị Hạ Thiên tiện tay vặn thành một cục, ném ra ngoài như ném sắt vụn.
“Một đám ngớ ngẩn.” Hạ Thiên nói.”
“Ta không thể chết, ta sẽ không chết, ta….” Lệ Lệ Á rốt cuộc chống đỡ không nổi, ngã ầm xuống đất, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm như cũ.
Dương San chậm rãi bước đến trước mặt nàng ta, lạnh giọng hỏi: “Bạn của ta đâu?”
“Ta không muốn chết, ta không muốn chết.” Lệ Lệ Á ôm ngực, miệng không ngừng tuôn máu, đưa tay muốn tóm lấy Dương San: “Ngươi cứu, cứu ta, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Vậy thì ngươi đi chết đi.”
“Ngươi không nói, bây giờ ngươi sẽ chết.” Dương San bình tĩnh nói: “Nhưng nếu ngươi nói, ta có thể để ngươi sống thêm được một lát. Về phần ngươi có thể sống sót hay không phải xem chính thời vận của ngươi.”
Lệ Lệ Á không do dự, nói thẳng: “Ta bảo anh trai của ta đưa nữ nhân kia đến hồ Thấm Nguyệt. Bây giờ các ngươi đuổi theo vẫn còn kịp.”
“Biết rồi.” Dương San gật đầu. Nhìn thấy thảm trạng của Lệ Lệ Á, nàng nhịn không được liền khuyên: “Thích cái đẹp thì ai cũng có, nhưng ngươi thật quá đáng. Cái gì không thuộc về ngươi thì nó sẽ không thuộc về ngươi. Ngươi nhất định phải dùng những thủ đoạn thương thiên hại lý cưỡng đoạt, cuối cùng cũng chỉ báo ứng lên người mà thôi.”
Thần thái trong mắt Lệ Lệ Á dần dần nhạt đi, cũng không biết có nghe thấy hay không.
“Ông xã, chúng ta đi thôi.” Dương San lắc đầu, nhìn cũng chẳng muốn nhìn thêm một lát.
“Khoan đã.”
Lúc này, có người xông vào giận dữ hét lên với Dương San và Hạ Thiên.
“Giết người của ta rồi còn muốn bỏ đi sao? Làm gì có chuyện ngon ăn như thế?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận