Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2040. Bây giờ có một chỗ

Có một chiếc ca nô bất ngờ phát nổ.
Trong nháy mắt, cả người Ninh Nhuỵ Nhuỵ căng thẳng, trong lòng lập tức có chút lo lắng, đầu tiên là hòn đảo đột nhiên biến mất, bây giờ cũng không hiểu tại sao chiếc ca nô phía dưới lại nổ tung, xem ra chuyện ấy thực sự rất không bình thường.
“Tiểu muội chân dài, cô không cần lo lắng.” Hạ Thiên ôm Ninh Nhuỵ Nhuỵ: “Là có người đặt bom trên đó làm cho ca nô nổ mà thôi, ta ở đây có thể ngửi thấy mùi thuốc súng.”
“Bây giờ, ngươi không cảm thấy ở đây có điều gì đó rất không đúng sao?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ có chút không nói nên lời: “Nói cái gì mà không cần lo lắng chứ, có người đánh chìm hòn đảo, cũng không biết là bị đánh cho chìm hay dùng phương pháp khác nữa. Chuyện này quá quỷ dị.”
“Đánh chìm một hòn đảo vẫn chưa là gì đâu. Đám người Thần tiên tỷ tỷ và Muội muội chân dài còn trực tiếp đưa đảo Thần Tiên đến dị giới kìa.” Hạ Thiên cảm thấy chuyện đó chẳng là gì cả so với việc đảo Thần Tiên biến mất, hắn không thấy chuyện hòn đảo không rõ tên bị phá huỷ ở phía dưới có gì ly kỳ.
Ninh Nhụy Nhụy ngẩn người, sau đó nàng không phản bác được, tuy nàng không biết rõ lắm về chuyện đảo Thần Tiên biến mất, nhưng thật ra bây giờ nàng cũng mơ hồ biết một chút, sau đó nàng cảm thấy so với sự kiện kia, việc hòn đảo phía dưới biến mất dường như thực sự không tính là gì.
Nàng lại nhìn xuống phía dưới đột nhiên phát hiện trên mặt biển có động tĩnh, nàng bình tĩnh nhìn kỹ lại thì thấy bên dưới có người đang ra sức vẩy nước, định hướng tới chiếc du thuyền lớn kia.
“Nhanh đi xuống cứu người!” Ninh Nhuỵ Nhuỵ muốn đi xuống, nhưng nàng đang bị Hạ Thiên ôm lấy nên không có cách nào đi được.
“Tiểu muội chân dài, cô thật sự cần ăn nhiều một chút để bổ não a.” Hạ Thiên lắc đầu: “Cô cứu hắn làm gì? Cũng không phải là hắn không còn sức để bơi. Nếu như không có sức, hắn đã không dám cho nổ tung thuyền rồi.”
“Ngươi đang nói cái gì? Người đang bơi ấy chính là người vừa mới làm nổ chiếc ca nô kia sao? "Ninh Nhuỵ Nhuỵ sững sờ.
“Đúng vậy, Tiểu muội chân dài, cho nên quan tâm đến sống chết của hắn làm gì?” Hạ Thiên thản nhiên nói: “Chúng ta cũng tới chiếc thuyền lớn trước đi.”
Mặc kệ Ninh Nhuỵ Nhuỵ có đồng ý hay không, Hạ Thiên đã trực tiếp ôm nàng xuất hiện trên thuyền lớn. Thật ra, nhìn kỹ một chút, đây chính là một chiếc du thuyền lớn, không thể nói là du thuyền được. Nhưng dưới tình huống bình thường, loại du thuyền này là thuyền đi ở trên biển, chở theo một đám du khách đi vòng quanh các nơi. Chỉ có điều, bây giờ chiếc du thuyền lại đậu ở chỗ này không di chuyển, như thể nó đang tạm thời thay thế hòn đảo vậy.
Điều khác biệt chính là hòn đảo kia không có chủ sở hữu, mà hầu hết tàu du lịch này đều có chủ sở hữu. Còn về chuyện từ khi nào chiếc du thuyền đó xuất hiện ở đây và chủ nhân của nó là ai, trước mắt Hạ Thiên cũng không biết.
“Tiểu muội chân dài, trên chiếc thuyền này hình như có một người tu tiên khá lợi hại.” Hạ Thiên và Ninh Nhuỵ Nhuỵ đáp xuống boong thuyền. Ban đầu hắn muốn nhân tiện thăm dò tình hình trên con thuyền một chút, nhưng lại ngạc nhiên phát hiện, thế mà hắn không có cách nào thăm dò được, giống như gặp phải một kết giới, mà loại kết giới nọ rõ ràng là do những người tu tiên khác tạo ra.
“Ngươi biết là tốt rồi, cho nên tốt nhất là chúng ta nên cẩn thận một chút.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ hừ nhẹ một tiếng: “Này, chúng ta đi vào trước đã, sau đó ngươi đừng nói gì trước, để ta trao đổi với người ta xem rốt cuộc ở trên này đang xảy ra chuyện gì.”
“Tiểu muội chân dài, cho dù trên này có một tên đần tương đối lợi hại cũng không cần sợ hắn.” Thực ra, Hạ Thiên vẫn không coi trọng chuyện đó lắm, hắn không cảm thấy trên thế giới này có người tu tiên rất mạnh. Cho dù có hắn cũng không sợ. Trước đây, Muội muội chân dài cũng rất lợi hại, còn có vợ Nữ Hoàng kia cũng rất mạnh, cuối cùng không phải là bị hắn đánh cả ngày đó sao?
“Tóm lại lần này ngươi hãy nghe lời ta, nếu không sau này ta sẽ nói xấu ngươi trước mặt Y Y tỷ, để cho ngươi không có cách nào ngủ với Y Y tỷ được!” Ninh Nhuỵ Nhuỵ nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Ngươi đừng nghĩ là ta nói xấu cũng vô ích, Y Y tỷ vốn đã có rất nhiều ý kiến với ngươi rồi!”
“Tiểu muội chân dài, uy hiếp chồng là sẽ bị đòn đó.” Hạ Thiên có chút không vui.
“Không phải ngươi nói ta là bạn gái của ngươi sao? Vậy ngươi chỉ là bạn trai của ta thôi, chứ không phải chồng ta!” Ninh Nhuỵ Nhuỵ hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi không biết thời đại này bạn trai đều phải nghe lời bạn gái sao? Nếu ngươi muốn sau này ta nghe lời ngươi, trước tiên chờ đến khi ngươi từ bạn trai thăng cấp lên thành chồng lại nói tiếp.”
“Hình như cũng có lý.” Hạ Thiên nghĩ nghĩ: “Vậy được, Tiểu muội chân dài, bởi vì bây giờ cô là bạn gái duy nhất của ta nên ta sẽ nghe lời ngươi.”
“Vậy chúng ta đi vào thôi.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ chủ động khoác tay Hạ Thiên, tay còn lại đeo túi xách, tất cả dụng cụ nàng chuẩn bị đều để trong túi, sau đó hai người cùng nhau đi vào trong du thuyền.
Nói đến chiếc du thuyền này cũng rất kỳ quái, có vẻ như nó hoàn toàn không có người quản lý, bất cứ ai cũng có thể đi lên, cũng không ai tiếp bọn hắn, càng không có ai ngăn cản bọn hắn lên thuyền. Mà lúc này, sau khi bọn hắn đi vào bên trong, hai người phát hiện trong đó thực sự rất yên tĩnh, ít nhất là ở tầng hiện tại bọn hắn đang đứng, cơ bản không nhìn thấy người nào.
“Ngươi có cảm thấy chỗ này rất kỳ lạ không?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ không nhịn được hỏi.
“Có chút, hay là chúng ta cho nổ tung chiếc thuyền này đi.” Hạ Thiên thuận miệng nói.
“Đây là chủ ý ngu ngốc gì vậy?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ liếc nhìn Hạ Thiên một cái. Có phải hắn vừa nhìn thấy chiếc ca nô nhỏ phát nổ nên cũng nghĩ tới việc cho nổ chiếc thuyền này không?
“Thực ra không cần nổ. Ta nghĩ cần giậm chân một cái là có thể khiến chiếc thuyền này chìm nghỉm rồi.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Còn muốn đặt bom khá là phiền phức, làm vậy nhanh hơn."
“Ngươi đừng có đưa chủ ý ngu ngốc nữa.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Ta nghe thấy có âm thanh ở phía trước, chúng ta đi xem một chút đi.”
Cách mười mấy mét phía trước mơ hồ có giọng nói truyền ra, Ninh Nhuỵ Nhuỵ kéo Hạ Thiên đi lên đằng trước, sau đó đẩy cánh cửa, giọng nói lập tức trở nên to hơn. Đây là một nơi nhìn giống như quầy rượu. Thực ra, nó chắc là quán bar trên du thuyền. Bây giờ trong quán bar có vài người, không coi là nhiều, nhưng cũng có hơn mười người.
Trong số những người ấy có người đang uống rượu, có người đang tán gẫu. Trong quán bar còn có âm nhạc, hơn nữa cũng có nhân viên phục vụ. Tất nhiên chỉ có một nhân viên phục vụ và còn là một nữ nhân ăn mặc khá kỳ quái.
Một bên mắt phải được vẽ có chút đáng sợ, còn đeo khuyên mũi, nhìn giống như tiểu thái muội (những cô gái lưu manh, vô lại), tất nhiên dáng vẻ của nàng ta không thể nói là ưa nhìn. Nàng ta đang ngồi trong quầy bar, miệng ngậm một điếu thuốc, trên quầy bar đặt một ly rượu, không biết là cho mình uống hay cho người khác.
Khi Hạ Thiên và Ninh Nhuỵ Nhuỵ bước vào quán bar này, dường như mười mấy người cùng nhìn về phía bọn hắn, sắc mặt của mỗi người đều có vẻ hơi kỳ lạ.
Đúng lúc ấy, nhân viên phục vụ kia lên tiếng: “Hiện tại dưới đây còn một chỗ. Một trong hai người có thể xuống, có muốn xuống không?”
Sau khi nhìn thoáng qua đám người, nhân viên phục vụ kia lại nói tiếp: “Ta đề nghị các người hãy thi đấu một trận PK với những người đó trước, thắng thì lập tức xuống, dù sao xuống dưới các ngươi cũng cần phải PK tiếp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận