Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2257. Không miễn cưỡng

"Hửm? Súng ngắm!"
Triệu Thanh Thanh nghe được âm thanh, lập tức đưa ra phán đoán, chẳng qua không có lựa chọn tránh né mà đuổi tới phía phát ra âm thanh đó, sau đó âm thanh từ nơi xa truyền về: "Sư phụ, đừng để cho hắn chết đấy, ta còn muốn tra hỏi hắn."
Hạ Thiên còn muốn gọi nàng lại, nhưng nhìn thấy nàng đã đi ra ngoài, đành thôi.
Lúc này Lạc Ngọc Minh đã không thể nói nên lời, sinh cơ dần dần trôi đi trong mắt hắn, chẳng qua vẫn nhìn ra được dục vọng sống sót của hắn rất mạnh, không hề muốn chết chút nào.
"Thôi, nếu Thanh Thanh nha đầu không muốn cho hắn chết, vậy thì không cho hắn chết vậy." Hạ Thiên cho đối phương một châm, trước giữ lại mạng của hắn, còn về phần miệng vết thương thì Hạ Thiên lười xử lý.
Thế là Lạc Ngọc Minh ở trong trạng thái không thể chết, nhưng mà sự đau đớn do trúng đạn lại không hề được giảm bớt chút nào. Hắn chỉ là một công tử nhà giàu ham hưởng lạc, không có chí cầu tiến gì, có bao giờ phải chịu đựng nỗi khổ như vậy, lập tức khẩn cầu Hạ Thiên: “Cứu, cứu ta, ta không muốn chết."
"Yên tâm, tên ngu ngốc nhà ngươi không chết được." Hạ Thiên bĩu môi, "Chẳng qua nếu ngươi cứ tiếp tục ồn ào thì coi chừng lại bị nhắm trúng."
Lạc Ngọc Minh vốn dĩ đã đau đến mức chảy mồ hôi ròng ròng, hòa với máu chảy ra từ miệng vết thương, vừa đau lại vừa ngứa, cực kì khó chịu, nghe được Hạ Thiên dọa như thế thì vội vàng cắn chặt môi dưới, kìm nén không phát ra bất cứ âm thanh nào.
"Hạ tiên sinh, ta cũng không muốn chết." Lúc này viện trưởng Triệu bỗng nhiên lên tiếng, "Ta biết rất nhiều bí mật về Vạn Cổ hội và vị Lục Thắng Lương kia, bọn hắn chắc chắn sẽ không để ta sống sót, ngươi có thể cứu ta không?"
"Không." Hạ Thiên lười biếng nói: "Ngươi chết hay không thì liên quan gì đến ta? Tại sao ta lại phải cứu tên ngớ ngẩn nhà ngươi hả?"
Viện trưởng Triệu nghiêm túc giải thích: "Ta thật sự không có chút ác ý nào với Hạ tiên sinh và vị Triệu tiểu thư kia, trước đó mạo phạm cũng là không còn gì để mất nữa mà thôi. Nếu như ngươi có thể bảo đảm tính mạng cho ta, tất nhiên ta sẽ báo đáp ngươi thật hậu hĩnh."
"Ta không có hứng thú với cái báo đáp hậu hĩnh đó của ngươi." Hạ Thiên bĩu môi khinh thường: "Vừa rồi đồ đệ ngoan của ta đã nói, ngươi nhất định phải chết, đừng nên ôm mơ mộng hão huyền nữa."
Viện trưởng Triệu không hề từ bỏ, tiếp tục khuyên: "Hạ tiên sinh, đừng nói dứt khoát như vậy chứ. Thật ra ta còn có một ít tin tức tuyệt mật, khẳng định ngươi sẽ cảm thấy hứng thú, cũng đủ để đổi lấy mạng của ta."
"Ngươi có tin tức gì, chỉ cần ta xuống một châm thì chính ngươi sẽ phải chủ động nói ra." Hạ Thiên càng thêm khinh thường, "Cho nên đừng lãng phí thời gian, ngươi nói cái gì đi nữa cũng vô dụng thôi."
Viện trưởng Triệu quả thực tức giận muốn chết, người này quả nhiên giống như trong truyền thuyết, cực kỳ khó chơi, mềm không được cứng cũng không xong, không dễ tiếp xúc, nên dùng biện pháp gì để hắn đáp ứng đây.
"Ngươi cũng đừng nghĩ đến việc tự sát để uy hiếp ta, vô dụng thôi." Hạ Thiên nhìn Viện trưởng Triệu, tiện tay chỉ vào Lạc Ngọc Minh đang sống không bằng chết, "Thấy chưa? Cái tên ngớ ngẩn này vừa mới bị trúng đạn mà vẫn còn sống tốt, cứ coi như là chết thật thì ta cũng có thể cứu lại, nhưng sau đó ta sẽ làm ngươi chết một lần nữa."
"Khó trách những người kia gọi ngươi là đại ma đầu, ngươi thật là gàn bướng hồ đồ, không biết châm chước là gì." Viện trưởng Triệu thở dài, tràn ngập oán giận trừng mắt Hạ Thiên.
Hạ Thiên cảm thấy những tên ngốc này nói chuyện thực sự rất buồn cười, lười biếng nói: "Đầu óc không tốt thì nói chuyện ít đi, tại sao ta phải châm chước với đám ngu ngốc chứ?"
Viện trưởng Triệu nháy mắt không còn lời nào để nói.
Một bên khác, Triệu Thanh Thanh vừa đi ra bệnh viện, còn chưa kịp tìm kiếm vị trí sát thủ thì đã thấy Hứa Kiều Na thở hồng hộc chạy từ tòa nhà đối diện tới, "Thanh Thanh, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy, hình như ta nghe được tiếng súng vang lên, ngươi không sao chứ?"
"Ta đương nhiên không có việc gì." Tâm trạng của Triệu Thanh Thanh có chút khó chịu, "Có điều cái tên Lạc Ngọc Minh kia đã bị trúng đạn."
"Hắn bị trúng đạn?" Hứa Kiều Na kinh ngạc kêu lên một tiếng, "Vậy hắn chết rồi sao?"
Triệu Thanh Thanh lắc đầu: "Hẳn là không chết, có sư phụ ta ở đó, cho dù tên Lạc Ngọc Minh kia có chết thật thì cũng có thể cứu về."
"Vậy là tốt rồi." Hứa Kiều Na thở phào một hơi, vuốt ngực, "Nếu như hắn chết rồi, vậy thì ta thật sự không biết tìm ai để hỏi thăm tung tích của mẹ ta nữa."
Triệu Thanh Thanh ngước mắt nhìn Hứa Kiều Na, một hồi lâu mới lên tiếng: "Kiều Kiều, ngươi thành thật nói với ta, rốt cuộc là ngươi đã làm gì? Nếu những người kia chỉ muốn tống tiền thì không thể nào gây ra nhiều chuyện như vậy được."
"Ta cũng không biết." Hứa Kiều Na đón nhận ánh mắt của Triệu Thanh Thanh, thần sắc thẳng thắn: "Thanh Thanh, ngươi phải tin tưởng ta, nếu như ta làm ra chuyện thương thiên hại lí gì, ta không có khả năng còn mặt mũi đi tìm ngươi."
"Được rồi, ta tin tưởng ngươi." Triệu Thanh Thanh gật đầu, không muốn tiếp tục truy vấn, đương nhiên cũng không tiếp tục đi tìm cái gọi là sát thủ kia.
Triệu Thanh Thanh không phải là đồ ngốc, cũng không phải người ngây thơ, chỉ là nàng không thích gây xích mích, cũng không thích dùng suy nghĩ ác ý phán xét người khác, nhất là với bạn bè.
Nàng ghét cái ác như kẻ thù, cũng xây dựng mình theo hướng nữ hiệp, một là bởi vì nàng thực sự thích làm loại chuyện này, hai là nàng muốn để người khác biết mình là người đáng tin cậy.
Thật ra ngay từ thời điểm Hứa Kiều Na đến tìm nàng, Triệu Thanh Thanh đã cảm giác là lạ ở chỗ nào đó, chỉ là nàng không có nói ra, cũng không suy đoán theo chiều hướng xấu đi. Nàng hi vọng đối phương có thể chủ động nói ra, có như thế tình bạn giữa các nàng sẽ không bởi vì vậy mà biến chất. Đương nhiên, nếu như đối phương không muốn nói, nàng cũng sẽ không miễn cưỡng.
"Vậy tên anh trai Hứa Minh Huy của ngươi đâu rồi?" Triệu Thanh Thanh hỏi sang cái khác.
Hứa Kiều Na hơi cảm khái nói: "Đúng là đã chết rồi, tuy rằng hắn là bị trừng phạt đúng tội, nhưng trong lòng ta vẫn có chút cảm giác không thoải mái."
Triệu Thanh Thanh nhíu mày, lo lắng nói: "Không biết đứa bé gái mà hắn bắt cóc như thế nào rồi."
"Cái này ta cũng không rõ lắm." Hứa Kiều Na lắc đầu, "Ta cũng rất tò mò tại sao hắn lại đi theo đám người Lạc Ngọc Minh, còn bị diệt khẩu."
"Không nhất định là phải đi theo, nói không chừng bọn hắn vốn dĩ là đồng bọn." Triệu Thanh Thanh phỏng đoán, sau đó gọi điện thoại thông báo cho cảnh sát đi cứu đứa bé gái bị Hứa Minh Huy bắt cóc.
Hai người cùng nhau đi về văn phòng, người của Thiên Đạo tổ cũng nhao nhao chạy tới.
Không bao lâu, Triệu Thanh Thanh mang theo Hứa Kiều Na, Lạc Ngọc Minh và Viện trưởng Triệu đến căn cứ Thiên Đạo tổ.
Về phần Hạ Thiên, hắn không đi theo, nói là muốn trở về ngủ.
Hắn hoàn toàn không có hứng thú với chuyện thẩm vấn, tiện tay đâm cho Lạc Ngọc Minh và Viện trưởng Triệu mấy châm, đảm bảo lời khai của bọn hắn đều là sự thật.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận