Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2795: Đại hội thử kiếm bắt đầu

Phàm gọi là sơn trang, nhất định phải ở trên núi, mà còn là một ngọn núi rất nổi tiếng.
Nhưng Chú Kiếm sơn trang lại hơi đặc biệt. Hơn một trăm năm trước, trang chủ đầu tiên của bọn họ một kiếm san bằng ngọn núi, sau đó đưa đến mấy trăm lò luyện sắt. Trải qua hàng ngàn hàng vạn năm phát triển, chung quanh sơn trang đã hình thành một thành thị, cũng chính là Thanh Kiếm Châu hiện tại.
Cho nên, địa vị của Chú Kiếm sơn trang ở Thanh Kiếm Châu còn cao hơn Châu Mục.
Vào ngày đại hội thử kiếm bắt đầu, Châu Mục đại nhân Thiết Thanh Phong phái đến mấy ngàn tinh binh làm công tác bảo an. Tuy nói không người nào dám làm loạn ở Chú Kiếm sơn trang, nhưng công việc ngoài mặt vẫn phải làm đủ. Nếu không, Châu Mục coi như bất ổn.
Mười vạn kiếm khách đổ về Chú Kiếm sơn trang. Quảng trường dùng kiếm san phẳng trước cửa sơn trang đủ chứa số lượng người nhiều như thế.
Kiều Tiểu Kiều và Cố Hàm Sương cũng có mặt trong mười vạn người, nhưng bọn họ không chen lẫn trong đám người mà đã sớm yêu cầu xa phu Võ Cửu mua một vị trí gần phía trước.
Đây là một ngôi đình nghỉ mát, dựng bên trên một tảng đá cao, có thể quan sát toàn bộ quảng trường, vô cùng tiện lợi.
Đương nhiên, đình như thế không chỉ có một cái mà có rất nhiều. Bên trong mỗi ngôi đình đều đã có chủ, còn có người phục dịch rượu ngon trà ngon, có thể nói buôn bán khá đắt.
Đại hội thử kiếm chính là thịnh sự của toàn bộ Thanh Kiếm Châu, thậm chí là toàn bộ các quận phía Nam vương triều Cơ thị. Ý nghĩa tồn tại của nó không chỉ chọn ra một kiếm khôi, càng là quy hoạch bản đồ thế lực kiếm phái một lần nữa.
Toàn bộ đại hội chia thành tam quan lưỡng bộ. Tam quan chính là đo linh khí, kiếm thuật và đạo pháp. Nói qua thì nghe có vẻ lợi hại, thật ra chính là loại bỏ bớt người trong mười vạn người này. Chân chính có thể tiến vào bên trong sơn trang, tham gia lưỡng bộ đằng sau đoán chừng cũng chỉ một hai trăm người mà thôi.
Đại hội lần này xuất hiện bốn nhân tuyển có tiếng, là nhân kiệt nhất thời có khả năng đoạt được kiếm khôi được đa số kiếm khách công nhận. Nhưng sau khi Kiều Tiểu Kiều và Cố Hàm Sương xuất hiện, có không ít người lén lút thay đổi chủ ý, thậm chí còn đến bàn thay đổi kết quả đánh cược.
Cũng không phải vì dung mạo Kiều Tiểu Kiều và Cố Hàm Sương xinh đẹp, mà bởi vì nữ kiếm tu thật sự quá ít. Nhìn chung, trong những lần đại hội thử kiếm diễn ra, chỉ cần nữ kiếm tu xuất hiện, cuối cùng đều đoạt giải nhất.
Kiều Tiểu Kiều và Cố Hàm Sương cũng không suy nghĩ nhiều như vậy. Với tu vi của bọn họ, cho dù không dùng kiếm thuật, bọn họ cũng có thể lực áp quần hùng. Tuy nhiên, mục đích của bọn họ không phải ở đây, mà là muốn tóm cho bằng được tà giáo đang xen lẫn trong đám người.
Chú Kiếm sơn trang đã tổ chức đại hội mấy ngàn năm, đã sớm đi vào nề nếp, cũng lười giảng giải quy củ với mọi người. Thời gian vừa đến, bọn họ liền mở đại môn sơn trang.
Hơn mười vạn người giống như thủy triều phun trào, cuồn cuộn chảy tới. Nhưng người trong đình ngược lại rất bình tĩnh, cũng không vội tiến vào sơn trang.
“Sương tỷ tỷ, chúng ta chờ ít người hơn rồi vào.” Kiều Tiểu Kiều thích náo nhiệt nhưng không thích ồn ào. Đại hội không hạn chế thời gian, cho nên nàng cũng không cần thiết phải xông vào trước.
Cố Hàm Sương nhẹ gật đầu, quay sang nhìn một vài người đang bước về phía họ.
“Tại hạ Tiêu Thính Vũ.” Lúc này, một công tử áo xanh gương mặt tuấn lãng cùng với ba người bằng hữu bước vào trong đình của Kiều Tiểu Kiều và Cố Hàm Sương, lên tiếng chào hỏi vô cùng lịch sự: “Không biết hai vị tiên tử xưng hô như thế nào?”
“Tiên tử thì không cần, ta họ Kiều, tỷ ấy họ Cố.” Kiều Tiểu Kiều thản nhiên đáp lại một câu.
Tiêu Thính Vũ một lần nữa hành lễ với hai người: “Tiêu mỗ xin chào Kiều tiên tử và Cố tiên tử, xin thứ cho tại hạ đường đột.”
Hành động của bốn người thu hút sự chú ý của những người còn lại. Bọn họ dĩ nhiên muốn biết chuyện gì sẽ phát sinh.
“Không sao, ngươi nói thẳng đi, có chuyện gì?” Kiều Tiểu Kiều nhìn mãi thành quen, thái độ vẫn khá lễ phép, nhưng ánh mắt lạnh lùng vẫn không thay đổi.
Tiêu Thính Vũ nghe ra được lãnh ý trong lời nói của Kiều Tiểu Kiều, cười nhẹ: “Tại hạ không có ác ý, chẳng qua chỉ cảm thấy hai vị tiên tử không ngại đường xa cực khổ đến đây. Nếu hai vị tay không mà về, ta thật sự có chút không đành lòng. Cho nên ta muốn giúp hai ngươi.”
“Lời Tiêu công tử nói nghe hay quá.” Kiều Tiểu Kiều cảm thấy có chút buồn cười: “Ý của công tử là chúng ta không có thực lực, không có cách nào đoạt được kiếm khôi?”
“Ta không có nói như vậy.” Ý của Tiêu Thính Vũ chính là như thế, nhưng hắn ta dĩ nhiên không thể thừa nhận: “Tại hạ chỉ nói nếu như, là một loại giả thiết. Hai vị tiên tử cũng không cho rằng mình lấy được vị trí kiếm khôi như lấy đồ trong túi chứ?”
Kiều Tiểu Kiều rất ít khi làm bộ trước mặt người khác, nhưng cũng không yếu thế trước mặt người khác. Nàng thản nhiên nói: “Không kém bao nhiêu, hẳn cũng không phải việc gì khó.”
“Ha ha ha, đúng là cười chết người.” Tiêu Thính Vũ vẫn mỉm cười không nói, nhưng gã nam tử trẻ tuổi cầm quạt xếp sau lưng hắn ta lại nhịn không được ngửa đầu cười ha hả.
“Ngươi cười đã chưa?” Kiều Tiểu Kiều hỏi.
Công tử cầm ngọc phiến hừ lạnh một tiếng, không chút khách sáo: “Đương nhiên là buồn cười rồi. Các ngươi cho rằng mình là ai chứ? Kiếm thần tại thế sao? Là nữ tử, không ở trong nhà thêu hoa dệt vải, giúp chồng dạy con, xuất đầu lộ diện thì thôi đi, lại còn vọng tưởng đoạt được kiếm khôi. Ngươi cảm thấy nam nhi trong thiên hạ chết hết rồi sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận